Chương trước
Chương sau
"Anh yêu, anh gọi điện thoại lâu quá."

Động tác Đường Tuế như vậy khiến Tần Tiện Dư cực kỳ giật mình.

Chỉ có điều trong lòng anh cũng khá thích, anh rất thích Đường Tuế tới gần như vậy, có một chút vui mừng.

Tần Tiện Dư mím môi.

Lúc vừa mới tiến vào, anh đều đã nghe được bọn họ đang nói gì.

"Đồ em muốn mua, chọn xong chưa??"

Đường Tuế gật gật đầu, nắm lấy tay anh, đi thẳng về hướng quầy.

Lúc đi qua người Lưu Nguyệt, không thèm nhìn Lưu Nguyệt một cái.

Lưu Nguyệt giật mình nhìn Tần Tiện Dư.

Quả thật là đồng tử chấn động.

Trời ơi, đứa thiểu năng trí tuệ Đường Tuế này, sao lại có vận cứt chó* thế!

*May mắn

Trước kia ở nhà nó đều bị bắt nạt, bỗng nhiên lại có một người đàn ông chất lượng cao như thế này chờ.

Lưu Nguyệt càng nghĩ càng tức, trong đôi mắt nhỏ cũng tràn ngập sự đố kị.

Người đàn ông tốt như vậy, Đường Tuế sao xứng được.

Chỉ thấy, Tần Tiện Dư tới trước quầy.

"Nhẫn kim cương này là thứ cô ấy thích."

Nhân viên bán hàng cũng là một người sáng suốt, vừa thấy Tần Tiện Dư là biết anh là người giàu có.



Cũng không nói nhiều, trực tiếp đẩy đồ đến trước mặt Tần Tiện Dư.

"Em chọn đẹp không?"

Đường Tuế cười hỏi.

"Tạm được."

Tần Tiện Dư khẽ gật đầu.

"Lấy bộ này."

Nói xong, lấy ra một chiếc thẻ đen từ trong ví mình, nhẹ nhàng đặt lên quầy.

Nhân viên bán hàng thấy thế không khỏi trừng lớn hai mắt.

Cái gì!

Lấy cả bộ luôn.

Vậy phải hơn trăm vạn ấy chứ!

Nhưng nháy mắt tiếp theo, thấy tấm thẻ đen Tần Tiện Dư đặt trên bàn, trong lòng cũng hiểu rõ.

Đây là một người giàu có chính hiệu.

"Vâng thưa anh, xin hai người vui lòng chờ một lát."

Nhân viên bán hàng cầm thẻ, một mặt chỉ vào trang sức kim cương trên quầy.

"Thưa anh và cô, vui lòng đến khu VIP chờ một lát."

"Ừ." Tần Tiện Dư nhã nhặn gật đầu, kéo tay Đường Tuế, mắt nhìn thẳng bước tới ghế sô pha trong khu chờ.

Đường Tuế dựa vào Tần Tiện Dư như chim nhỏ nép vào người, đôi mắt trong veo như chứa nước, hai người tới phòng VIP chuyên dụng.



Người đàn ông thổ hào chỉ cảm thấy thể diện khó cứu vãn, vung tay, mặt trầm như nước bước ra ngoài.

Trước giờ anh ta chưa từng mất mặt như thế bao giờ.

Thể diện cả đời này đều ném hết trong hôm nay rồi.

Khó trách mẹ nói, lấy vợ phải xem, nếu cưới không tốt sẽ xui xẻo,

Mẹ anh ta vẫn luôn không ưa Lưu Nguyệt, bây giờ xem ra cô ta đúng là như vậy thật.

"Chồng ơi, anh đi đâu thế, nhẫn còn chưa mua mà."

Lưu Nguyệt bị Đường Tuế kích thích, tuy không dám so đo với Đường Tuế, nhưng...Trước mắt, cô ta vẫn cần mua nhẫn, kết hôn mà.

"Không mua."

Người đàn ông đi tới trước của, bỗng nhiên quay đầu, chán ghét liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái.

"Vì, vì sao chứ?"

Lưu Nguyệt há hốc mồm.

"Chúng ta phải kết hôn cơ mà! Sao anh lại như vậy??"

"A." Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, "Cô biết cô vừa đắc tội ai không? Chưa từng nghe qua Tần Tiện Dư sao?"

"Tần Tiện Dư? Ai thế?"

Lưu Nguyệt nào biết mấy thứ này, thở hổn hà hổn hển một lúc lâu mà không nói lên lời.

"Nhẫn tôi không mua, cũng sẽ không kết hôn với cô, cô đừng mơ nữa."

Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt, sống với loại người này, không biết sau này còn xui xẻo thế nào nữa.

Lưu Nguyệt nghe thấy thế, trợn tròn mắt, sao đang yên đang lành lại muốn vứt bỏ cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.