Tần Tiện Dư đã nhận ra Đường Tuế đang ngại, cũng cố ý trêu.
"Đồ xấu xa."
Đường Tuế đỏ bửng mặt, thừa lúc không có ai chú ý, cô lén lút véo eo Tần Tiện Dư một chút.
Tần Tiện Dư không né tránh, thấp giọng cười bên tai cô.
"Bây giờ hẳn là không ai muốn thi nữa nhỉ?"
Tần Tiện Dư nghiêm túc, nhìn một vòng.
Thật ra, anh đã sớm biết có rất nhiều người khinh thường Đường Tuế, cảm thấy thân phận cô không đủ, bằng cấp cô không đủ, không thể trở thành vợ anh.
Anh vốn không để ý, nhưng trong lòng anh cũng biết, đặc biệt là trong lúc ở cạnh Đường Tuế.
Biết Đường Tuế là một cô gái thông minh, đọc nhanh như gió, đã thấy là không quên.
Là một thiên tài thấy cái gì cũng tiếp thu, vừa học là biết.
Em gái Đường đã nói ra, bọn họ cũng không có lý do lảng tránh, vừa lúc nhân cơ hội này khiến mọi người biết Đường Tuế giỏi thế nào.
"Không có không có."
"Bà Tần giỏi như thế, ai có thể so sánh được."
"Không dám không dám."
"Noãn Noãn, chị em giỏi quá, đúng là thiên tài."
Đường Noãn Noãn đáp lại bằng giọng nhỏ như muỗi, trong lòng cô ta quả thật âm u khó chịu, ghen ghét sắp nổi điên.
Thiên tài chó má gì chứ, họ thì biết cái gì.
Đường Tuế trước kia chính là một đứa tâm thần, một người vô dụng nhất.
"Noãn Noãn, em sao thế, sao anh cảm thấy em không vui lắm."
Quan Vân Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2571189/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.