“Ừ.”
Cố Đình Uyên thản nhiên nhìn cô một cái rồi rũ mắt xuống.
Đường Tuế thấy thế cũng không nói gì tiếp, cầm theo túi giữ nhiệt rời khỏi văn phòng.
Đã đến lúc tan việc, nhưng tất cả mọi người vẫn còn ở trong phòng thư ký bên ngoài.
Đại Boss còn đang làm việc, bọn họ cũng không còn cách nào, chỉ có thể ở lại tiếp tục tăng ca.
Vừa nghĩ, Đường Tuế đã vào thang máy, rời đi.
Gió đêm xào xạc, giẫm lên trời chiều.
Đường Tuế đi tới trước cửa tiểu khu, vừa định đi vào, lại bị người phía sau gọi lại.
“Đường Tuế.”
“Hả?”
Đường Tuế xoay người, nhìn lại phía sau, liếc mắt liền thấy được Cố Đình Tước đứng ở bên kia.
“Anh theo dõi tôi?”
Đường Tuế nhíu mày, Cố Đình Tước này đúng là mất dại.
“Cô không biết xấu hổ đến thế sao?”
Cố Đình Tước cắn răng, giương mắt nhìn Đường Tuế.
Tuy nói hiện tại bọn họ tại đã không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng lúc này anh ta nhìn thấy Đường Tuế thì cảm thấy tởm vcl.
Trước hôm nay, bọn họ vẫn còn là vợ chồng.
Giờ đây, cô ly hôn rồi đến nhà anh mình.
Tiểu khu hiện ở, cũng là của anh mình.
Đồ đàn bà đáng chết này, rốt cuộc đã tiếp cận Cố Đình Uyên từ lúc nào.
Cố Đình Tước suy nghĩ trong gió lốc, hai tay đã siết chặt lại, vang lên răng rắc.
“Anh mới không có mặt mũi.”
Đường Tuế đã rõ, nhất định là anh ta thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2570927/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.