"Lại đây, anh bôi thuốc cho em."
Anh đi tới sô pha, ngồi xuống.
Đường Tuế chớp mắt, mau chóng bước qua, vươn tay mình ra.
Cố Đình Uyên đổ dầu thuốc lên bàn tay nhỏ của Đường Tuế.
Tuy là dầu thuốc nhưng không có mùi hắc khó chịu, trái lại còn có mùi hương khiến người ngửi cảm thấy rất an tâm.
“Đau không?”
Cố Đình Uyên thấy cô cứ nhíu chặt mày mãi, không nhịn được hỏi.
"Không đau."
Theo sự xoa bóp của anh, mày Đường Tuế càng nhăn chặt.
Hu hu hu, thật ra có đau chút đó.
Lúc ở bệnh viện, bác sĩ đã nói rõ với Cố Đình Uyên, về nhà phải xoa bóp mạnh.
Cho nên lúc anh xoa bóp cũng dùng lực rất lớn.
Gương mặt nhỏ của Đường Tuế đã biến sắc từ lâu, rõ ràng đau như vậy, thế mà còn mạnh miệng chịu đựng nói không đau.
Cũng không biết vì sao, nhìn cô như thế, anh càng muốn làm cô đau hơn.
Cố Đình Uyên mặt không biểu cảm, không giảm nhẹ lực tay đi chút nào.
Xuống tay càng vô tình hơn, làm Đường Tuế ậm ự rên rỉ.
Vốn dĩ, Cố Đình Uyên chỉ muốn nghe được chữ đau từ miệng Đường Tuế.
Nhưng Đường Tuế vẫn không chịu nói ra, chỉ ậm ừ rên rỉ.
Âm thanh này của cô khiến lòng anh nóng rực lên, yết hầu cũng khẽ nhúc nhích.
"Anh ơi, có chút đau."
Nước mắt trong suốt như pha lê treo trên hàng mi mảnh dài, như có như không rủ xuống.
Ngón tay Cố Đình Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2570923/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.