Sau đó nhẹ nhàng xoa lên trán Đường Tuế.
“Hít hà...”
Có chút kích thích.
Đường Tuế nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích.
Rốt cuộc cuộc sống thế nào mới làm cho cô ngoan ngoãn như vậy.
Ngẫm lại một lát, đáy mắt Cố Đình Uyên lại lóe sự tàn bạo.
Trước đó anh điều tra nhà họ Đường, biết được người nhà họ Đường đối xử với cô không tốt.
Nghĩ đến đó, Cố Đình Uyên nắm chặt tay Đường Tuế.
“Nếu em đau thì có thể kêu lên, không cần giả vờ không đau.”
Ánh mắt Cố Đình Uyên rất nghiêm túc.
“Hả?”
Đường Tuế ngây ra, con ngươi trong veo chợt lóe sáng lên nhìn Cố Đình Uyên.
“Dạ, em biết rồi.”
“Cố Đình Uyên, cảm ơn anh.”
Đôi mắt Đường Tuế cong lên, hệt như vầng trăng non trên bầu trời, vô cùng ngọt ngào.
“Anh đi làm trước, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Đình Uyên nói xong thì đứng dậy vội vàng rời đi, lúc đi cũng không dám nhìn Đường Tuế thêm lần nào.
Đường Tuế cười nhìn Cố Đình Uyên đóng cửa lại.
Đường Tuế cầm bát đũa đi rửa sạch sẽ, lại nhìn xung quanh nhà một vòng.
Mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, rất hiển nhiên, mỗi ngày đều có lao công đến đây quét dọn.
Đường Tuế ngáp một cái, quay về phòng mình, nằm trên giường, nhanh chóng ngủ ngon lành.
Cũng không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên nghe được một cuộc gọi đến.
Đường Tuế vừa nghe máy, tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hu-hu-dem-nao-nam-than-cung-dinh-lay-toi/2570904/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.