Vân Ngọc ngước nhìn chủ nhân của thế giới này, Châu Tuấn Trạch. Cậu phủi quần áo và chậm chạp đứng dậy” Nhưng lớp học sắp bắt đầu bây giờ, sao tôi có thể…” “ Ha? Cái gì cơ? Thằng đầu tôm nhà mày không thể nói chuyện lưu loát được hả?” Tuấn Trạch cúi người xuống và ghé tai gần miệng của Vân Ngọc một cách khoa trương “ Nói!” Lần này Vân Ngọc thật sự hoảng loạn, Tuấn Trạch và Vinh Huy xấp xỉ bằng nhau, nhưng Tuấn Trạch trông sắc và dữ hơn rất nhiều, như thể Vân Ngọc đang phải đối mặt với một con hổ vậy. Vân Ngọc nuốt nước bọt và hỏi hệ thống: [Anh ta sẽ đánh tao nếu tao từ chối sao mày?] [Pupa: Đúng vậy] Vân Ngọc nuốt nước bọt lần nữa và nói” T- Tôi sẽ làm..” Câu trả lời khiến anh vừa lòng, Tuấn Trạch cười và vỗ lưng Vân Ngọc” Đó là điều tao muốn nghe. Ít nhất thì thằng đầu tôm như mày vẫn có chút hữu dụng” Anh nán lại ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây mộc lan, còn cậu chỉ biết thở dài và lẽo đẽo đằng sau Tuấn Trạch. Cậu ngồi bên cạnh anh và nhanh chóng hoàn thành bài tập cho Tuấn Trạch. Vân Ngọc học khá tốt trong thế giới thực, vì vậy mấy bài tập đơn giản này không thể làm khó cậu. Vân Ngọc viết như bay, khi Tuấn Trạch liếc xem con tôm này có thực sự làm bài cho anh hay không, anh đã rất ngạc nhiên với tốc độ hoàn thành bài tập của cậu. “ Mày có thể làm nhanh vậy sao? Trước đây mày chậm lắm mà? Tao đã bao lần đến muộn chỉ vì sự chậm chạp của mày đấy.” “ Hay mày cố tình làm vậy để giáo viên trách phạt tao?” Vân Ngọc mặc kệ anh ta. Cậu nhận ra rằng Tuấn Trạch chỉ là quá lười biếng thôi, đống bài tập này không hề khó, thậm chí là quá dễ nữa. “ Đầu tôm, nói!” Tiếng gầm của anh ta khiến Vân Ngọc giật mình. Cậu sững người tại chỗ, ngừng viết và ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Tuấn Trạch. “ T- tôi sẽ cố gắng nhất có thể…” Tuấn Trạch cười khoái trá trước phản ứng của Vân Ngọc. Anh thích trêu chọc cậu và nhìn thấy phản ứng trì độn ngốc ngốc thế này. Bởi vì cậu luôn luôn run sợ trước anh, hệt như một bé chuột. Cậu cũng thật trầm lặng và ngoan ngoãn. Tuấn Trạch không muốn có đứa em như thế này đâu, nên không bao giờ anh để cho cậu ta gọi mình là “ca”. (Gin: tất nhiên là không coi người ta là em trai rồi vì còn phải để dành rước về dinh nữa cơ mà=))) Bởi vì thằng nhóc này vừa gầy gò vừa trông quá ngoan ngoãn, anh chẳng cần thứ này trong băng đảng của mình. Tuy nhiên, Tuấn Trạch vẫn phải quanh quẩn xung quanh thằng nhóc này vì anh cần cậu truyền cảm xúc của mình cho nam thần, Vinh Huy. Tuấn Trạch đã phải lòng Vinh Huy từ năm thứ nhất. Nhưng anh khá căng thẳng mỗi khi Vinh Huy ở gần bên…
Tuấn Trạch chẳng quan tâm họ cùng giới tính, bố của anh cũng có rất nhiều tình nhân cả trai lẫn gái, điều đó chẳng có ảnh hưởng gì cả. Và hình tượng bản thân là điều duy nhất mà Tuấn Trạch quan tâm, đồng thời là điều anh sợ hãi. Anh biết rằng Vinh Huy cực kỳ để ý hình tượng. Vì vậy, Tuấn Trạch muốn từ từ tán tỉnh Vinh Huy cho đến khi y rung động. Và sợi dây liên kết giữa anh với Vinh Huy chính là Vân Ngọc. Khi anh phát hiện ra Vân Ngọc là bạn cùng phòng của Vinh Huy, anh lập tức tóm lấy con tôm này và bắt nạt cậu cho đến khi cậu thuần phục, sau đó thật dễ dàng xoay con tôm này vòng vòng quanh anh.( Gin: cũng ít ác lắm anh. “ Ê, Tôm! Mày có gửi lời của tao đến Vinh Huy không thế?” [Hệ thống, lời gì lời gì?] [Pupa: Tuấn Trạch bắt Vân Ngọc gửi lời rằng gia đình của Tuấn Trạch sẽ tài trợ cho Vinh Huy trên con đường sự nghiệp diễn xuất, miễn là y đồng ý hẹn hò với Tuấn Trạch.] [Lý Vân Ngọc đã chuyển lời chưa vậy mày? Bởi vì nếu cậu ta đã làm điều đó… thì nhiệm vụ lại trở nên khó khăn hơn rồi…] [Pupa: Chưa đâu. Lý Vân Ngọc đã yêu thầm Vinh Huy ngay từ lần gặp đầu tiên. Đó là lý do tại sao cậu ta không chuyển lời tới Vinh Huy.] [Từ từ, Lý Vân Ngọc yêu thầm Vinh Huy á? Tại sao mày không nói với tao sớm hơn hả?] [Pupa: Dù sao thì đó cũng đâu phải thông tin quan trọng đâu.] ---- Vân Ngọc nuốt nước bọt và căng thẳng trả lời “ M-Mấy hôm nay Vinh Huy rất bận. Cậu ấy luôn trong trạng thái tồi tệ, tôi sợ cậu ấy sẽ không thèm nghe lọt tai những lời đó.” “ Thật?” Đôi mắt Tuấn Trạch chứa đầy sự nghi ngờ, sau đó gật đầu “ được rồi, vậy sau đó hãy nói với cậu ấy khi tâm trạng cậu ấy khá hơn.” Trước khi Vân Ngọc có thể thở phào, Tuấn Trạch đột nhiên cốc đầu Vân Ngọc và đe dọa” Đừng có trêu đùa với tao, không thì tao cá chắc não mày sẽ bay ra ngoài, ngay lập tức” (Gin: được quá ha, thử đi rồi mai sau tự vả cực mạnh à). Đối mặt với cái lườm sắc lẹm của Tuấn Trạch, Vân ngọc sợ hãi và lia lịa gật đầu. Tuấn Trạch rất hài lòng với biểu hiện của thằng nhóc này, Tâm tình của anh cũng được xoa dịu” Tốt lắm, giúp tao chuyển lời đến Vinh Huy, và tao sẽ thưởng cho mày nha nhóc.” Tuấn Trạch đoạt lấy phần bài tập của mình từ tay Vân Ngọc và đứng dậy. Anh bước đi thật thảnh thơi, bỏ lại Vân Ngọc vẫn đang ngơ ngẩn với nỗi sợ hãi. [Pupa: Ding! Fatemeter của Châu Tuấn Trạch tăng lên 5%]
[Tao không thèm thứ Fatemeter ngu ngốc đó! Tao suýt thì đứng tim ngoẻo rồi đây nè! Tuấn Trạch thật là đáng sợ.] [Pupa: À thì, anh ta là chủ nhân của thế giới này, tất nhiên anh ta có quyền=)))] Vân Ngọc mất một lúc mới có thể vực lại tinh thần và đi đến lớp học. Khi cậu bước chân vào lớp học, mọi học sinh đều đang bận tán gẫu và rất nhiều nữ sinh vây quanh Vinh Huy. Vinh Huy và Vân Ngọc học chung lớp 2-A- lớp chọn dành cho những học sinh xuất sắc, trong khi Tuấn Trạch ở lớp 2-F, chắc chắn rồi. Vinh Huy chú ý Vân Ngọc tới lớp muộn hơn y, mặc dù cậu đi trước. Đồng phục của cậu nhàu nhĩ thật chật vật. Đây là lần đầu tiên Vinh Huy chủ động để mắt tới Vân Ngọc. Y tường phớt lờ con người này, bởi vì y luôn đặt việc giữ hình tượng lên đầu tiên, y không muốn fan của y biết rằng Vinh Huy và Vân Ngọc chung phòng. Vân Ngọc ngồi vào chỗ, cúi đầu ăn bữa sáng, một chiếc màn thầu nhỏ. Đó thật là một hình ảnh đáng thương. Nhưng Vinh Huy để ý rằng gáy của Vân Ngọc có chút bầm. “ Cậu ta bị bắt nạt sao?” Vinh Huy tự hỏi. Vân Ngọc là một thằng nhóc nghèo nàn lại ốm yếu. Vì thế cậu luôn tránh xa những cuộc xô xát nhất có thể, nên cậu cũng thường bị đám côn đồ phớt lờ. “Ai sẽ bắt nạt cậu ta chứ?” Vân Ngọc không gây thù chuốc oán với ai, cũng chẳng dám đối đầu với ai cả. Ai sẽ độc ác đi bắt nạt một thằng nhóc tội nghiệp như cậu ta cơ chứ? Thật hèn hạ! Vinh Huy tức giận trong lòng. Y không phải là thánh thần gì cả nhưng y sẽ không bao giờ bắt nạt một đứa nhóc yếu ớt không dám làm điều gì sai trái như Vân Ngọc. Khi y nghĩ về Vân Ngọc, một đứa nhóc mồ côi, chịu sự bắt nạt mà không có ai đứng ra bảo vệ, Vinh Huy cảm thấy đêm qua mình cũng thật hèn hạ. Bởi vì y đã đẩy Vân Ngọc ngã xuống sàn, nhưng Vân Ngọc chỉ có thể im lặng chịu đựng không dám hó hé điều gì cả. “Nếu cậu ta thậm chí còn chẳng thể tranh cãi với mình, thì chắc chắn cậu ta vừa bị ai đó bắt nạt rồi.” Ánh mắt Vinh Huy không rời khỏi bóng lưng Vân Ngọc. Y phớt lờ sự sùng bái của đám fan nữ vây xung quanh. Có lẽ bởi vì y cảm thấy tội lỗi với hành động tối qua, nên giờ đây trong lòng y kêu gào thôi thúc phải bảo vệ Vân Ngọc khỏi bất cứ ai dám bắt nạt cậu một lần nữa. Trong khi đó, Vân Ngọc đang đau khổ với bữa sáng chỉ là một chiếc màn thầu cứng ngắc. Cậu ăn trong sự bất bình. [Ít nhất tao có thể mua một bịch đùi gà cho bữa trưa được không?] [Pupa: Cậu sẽ OOC ngay khi cậu dám làm thế đấy. Lý Vân Ngọc là một học sinh nghèo kiết xác, và bên nhà trường đã giảm tiền học bổng hàng tháng của cậu.] [Huhuhu… Cuộc sống của Lý Vân Ngọc thật là khổ quá điiii] Trong khi Vân Ngọc đau khổ gặm nhấm bữa sáng, hệ thống đột nhiên thông báo. [Pupa; Ding! Fatemeter của Dương Vinh Huy tăng lên 10%, Breakmeter tăng lên 15%] Vân Ngọc ngẩng đầu ngạc nhiên, quay phắt xuống vị trí của Vinh Huy, và ánh mắt hai người chạm nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]