Michael quá mệt mỏi, hôm nay mọi thứ xảy ra quá dồn dập. Anh đã sử dụng thần thuật để phục hồi lại sức mạnh nhưng cũng không thể chống đỡ thêm mà chìm vào giấc ngủ trên lưng Vân Ngọc. Sau khi xác nhận là hoàng tử đã ngủ sâu, Vân Ngọc hít một hơi sâu đầy nhẹ nhõm. Cậu không cần phải chết thật thảm hại, ít nhất là không phải bây giờ. [Phù, cuối cùng anh ta cũng ngủ. Bây giờ chúng ta không cần phải tỏ ra đáng thương nữa rồi.] Vân Ngọc hít một hơi sâu và vụt biến trong rừng. Cậu nhảy từ cây này sang cây khác, cho đến khi họ đến bên đường nơi họ bỏ chạy. Người chủ quản đang lo lắng chờ đợi họ. Khi công tước và hoàng tử nhảy xuống và bỏ chạy vào trong rừng, hắn ta chỉ có thể chờ đợi một cách lo lắng và bất lực. Khi hắn nhìn thấy công tước cõng hoàng tử, và đôi mắt cậu vằn tia máu, hàm răng lộ ra một chiếc răng nanh không thể che giấu, thậm chí răng nanh còn vương máu. Người chủ quản hoảng sợ, nhưng trước khi hắn ta có thể làm bất cứ điều gì, cái liếc mắt của Vân Ngọc khiến toàn thân hắn đông cứng. Vân Ngọc tiến lại gần và thì thầm “ Ngươi không thấy gì cả, ngươi không thấy ta và hoàng tử nhảy ra khỏi chiếc xe ngựa, chúng ta vẫn băng băng trên đường mà không có bất kì trở ngại nào. Ngươi hiểu chứ?” “ Vâng, thưa Ngài...” Vân Ngọc trở lại xe ngựa và đặt Michael xuống ghế nhẹ nhàng. Chiếc xe ngựa tiếp tục băng qua cánh rừng và trở lại dinh thự. Vân Ngọc dùng hết sức mạnh còn lại và thôi miên mọi người, nên mọi người không hề nhìn thấy hoàng tử Michael bị thương và quần áo thì tả tơi. Cậu nói với người gác cổng dinh thự của Hoàng tử: “ Truyền lên trên rằng, Hoàng tử Michael nói rằng ngài muốn ở trong biệt thự đêm nay.” “ Vâng, thưa Ngài..” Người hầu gái chuẩn bị phòng cho hoàng tử Michael và Vân Ngọc đặt Hoàng tử xuống nhẹ nhàng. Vân Ngọc cũng đã quá kiệt sức và lười trở về phòng của mình. Vậy nên, cậu chỉ ngủ luôn ở sô pha bên trong phòng của Michael. Đúng vậy, cậu đã uống máu một con thỏ, nhưng tất cả năng lượng đã cạn kiệt khi cậu phải làm mọi thứ tối nay. Vân Ngọc khá hài lòng với sự sắp xếp của hệ thống. Cậu nghĩ rằng nó sẽ rất khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ trong thân phận của công tước. Nhưng công tước vô cùng quyền lực, điều đó khiến mọi thứ trở nên dễ dàng, như một bàn tay vàng. [ Mệt thật đấy, nhưng cũng vui nữa. Cơ thể của công tước Damien thật là mạnh mẽ, như tưởng tượng của tao về một ma cà rồng. Pupa, mày có đưa tao cơ thể thậm chí còn cường đại hơn trong thế giới tiếp theo không?] [ Pupa: Chờ đã, để tôi kiểm tra thế giới tiếp theo xem.] Hệ thống biến mất một lúc rồi trở lại. [Pupa: cậu sẽ thất vọng đấy!] [ Cái gì? Mày không đưa tao một cơ thể mạnh mẽ trong thế giới tiếp theo á? Mày sẽ giảm thiểu tới mức trung bình, một cơ thể thiếu sức mạnh?] [Pupa: Nó... còn tồi tệ hơn thế rất nhiều.]
[ ... Ngay tại thời khắc này, tao cso suy nghĩ về việc hàn gắn lại mối quan hệ của chúng ta, nhưng bây giờ tao đã thay đổi ý địn. Chúng ta không bao giờ có thể trở thành bạn!] [ Pupa: tôi cũng không có ý định kết bạn với cậu=))))] [(ಥ﹏ಥ)] Vân Ngọc nhắm mắt. Cậu lại đói sau khi cạn kiệt mọi năng lượng mới nạp. Cậu định uống máu bò vào ngày mai, có thể nó sẽ giống vi của thịt bò hầm. Khi Vân Ngọc mở mắt lần nữa, cậu thấy một con gà tây nướng phe phẩy trước mặt cậu, Vân Ngọc nửa ngủ nửa tỉnh chộp lấy cánh của nó và mút. Michael choáng váng khi công tước mê mê tỉnh tỉnh đột nhiên nắm lấy tay anh và mút nhẹ nhàng. Anh định đánh thức công tước, anh vỗ vỗ má cậu một vài lần, nhưng những gì anh nhận lại là điều này đây.(GinGin: amazing goodjob bé cưng của tôi=))) Công tước mút ngón tay một cách tinh tế,” Ngon..” Công tước thì thầm, đôi môi đỏ mọng khép mở thật gợi cảm. Lúc đầu Michael choáng váng,và sau đó khuôn mặt anh trở nên đỏ lựng như quả cà chua. Thật ngạc nhiên, khi cảm nhận được công tước mút đầu ngón tay anh và khen ngon khiến anh....phản ứng! Anh đang có những suy nghĩ vô cùng không trong sáng.. Michael giật tay lại, và các ngón tay anh vô tình bị trầy xước bởi chiếc răng nanh sắc nhọn của công tước. Vân Ngọc, người đang thưởng thức một con gà tây trong giấc mơ bừng tỉnh khi trong khoang miệng tràn ngập mùi vị đắng chát. Cậu nhìn sang bên phải, mặt Michael trở nên tối sầm “ Cậu đã làm gì vậy hả?” Vân Ngọc chớp chớp mắt vài lần. [Tao đã làm gì vậy?] [Pupa: Cậu mút ngón tay của anh ta và kêu ngon tuyệt] [ Tao vừa ...thiếp đi? Nhưng tao là Vampire mà?] [Pupa: Một ma cà rồng không cần ngủ, nhưng phải bảo tồn sức mạnh của cậu ngay khi cậu cảm thấy kiệt sức. Nhưng, cậu không hoàn toàn ngủ đâu, mà đúng hơn, cậu đang tự dưỡng sức.] [Nhưng tao đã mơ một con gà tây siêu bự]
[Pupa: Cậu chỉ quá đói thôi. Đấy là lý do tại sao cậu nghĩ về thức ăn cả đêm đấy.] Vân Ngọc hắng giọng và đứng dậy khỏi sô pha; “ Tôi đang mơ về vài thứ, thứ lỗi cho sự bất lịch sự của tôi. “ Michael vẫn còn đang ngơ ngác, bàn tay phải của anh còn đang trong túi, chuẩn bị sẵn sàng để mở sách Thánh nếu công tước đột ngột tấn công anh. Michael phải đối mặt với công tước lần nữa. “ Đêm qua, tất cả đều là sự thật ư?” Vân Ngọc gật đầu một cách nhẹ nhàng. Cậu chẳng còn điều gì phải che giấu cả. “ Tôi là một ma cà rồng, tôi đã sống được 300 năm, và tôi ở đây bởi vì người con trai thật sự của ngài Công tước tiền nhiệm đã chết vì bệnh. Tôi đã chứng kiến toàn cảnh Công tước bị vỡ tim khi nhìn thấy người con trai duy nhất của mình chết, vậy nên tôi thế vào thân thể cậu ấy.” “ Thưa Ngài, nếu ngài muốn xử tử tôi và xóa sổ mọi sự tồn tại của tôi, sự sắp xếp cho đêm cuối cùng vẫn rất cần thiết. Hãy để tôi được quyên góp tài sản của tôi trước tiên, và ngài có thể gϊếŧ tôi. Đừng lo, tôi sẽ không rời đi hay chạy trốn đâu.” Michael ngỡ ngàng trước lời nói của công tước. Nưng nếu công tước muốn gϊếŧ anh, hay bỏ chạy, cậu ấy đã có thể thực hiện đêm qua, ngay khi cậu ấy bị vạch trần toàn bộ. Thân phận thật của công tước, và cá tính của cậu ấy hoàn toàn khiến anh sững sờ. “ Ta không nói rằng ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay bây giờ, nhưng ta sẽ dõi theo ngươi. Ta phải chắc chắn rằng cậu sẽ không chạy trốn, một khi cậu có ý nghĩ chạy trốn, ta sẽ xử tử cậu ngay lập tức.” Michael đe dọa công tước. Vân Ngọc mỉm cười đầy tuyệt vọng và gật đầu.” Như ý Ngài, thưa Ngài.” Vân Ngọc rời khỏi căn phòng và không quên đóng cửa lại. Michael vẫn đứng chăm chăm nhìn cánh cửa đã khép. Bằng cách nào đó, cái cách mà công tước phản ứng lại khiến Michael cảm thấy càng thêm tội lỗi. Công tước rõ ràng đã cứu anh ngày hôm qua, cậu ấy cũng mang anh về lại căn biệt thự, thậm chỉ ngủ lại trên sô pha để canh chừng anh. Nhưng Michael chỉ đe dọa và đe dọa cậu. Michael không phải người vô cảm không có trái tim, không biết ơn ai đó. Nhưng công tước là.... “ Cậu ta đã mơ thấy gì vậy chứ?’ Michael không biết rằng ma cà rồng có thể ngủ, nhưng công tước chắc chắn đã mơ thấy gì đó. Cậu ấy thậm chí còn mút lấy ngón tay Michael trong cơn mộng mị. “ Không lẽ cậu ấy mơ về một người phụ nữ nào đó? Thật đáng khinh bỉ biết bao!” (GinGin: ủa anh rồi mắc cái gì anh tự suy diễn rồi tự chê bé cưng của tui vậy hả??? Rồi bé nó mút ngón tay anh thì liên quan gì đến phụ nữ chứ???) Michael dậm chân” Ta sẽ không bao giờ để cậu lại gần bất kỳ người phụ nữ nào! Cậu... cậu sẽ làm ô uế một thiếu nữ thuần khiết!” (GinGin: ghen tuông chiếm hữu thì nói đại đi anh zai tui còn gả bé cưng cho không thì “người đẹp trai cũng bái bai”) Michael mở tủ và thay đồ. Anh mở cửa và thấy công tước vẫn đứng trước cửa phòng. Công tước cúi người và nói “ Xe ngựa của ngài đã sẵn sàng.” Michael vẫn còn nhớ khoảnh khắc mà công tước cứu anh, cõng anh, và ngậm ngón tay anh. Nhưng anh cũng nhớ công tước là một ma cà rồng, hút máu của ai đó, và rằng cậu đã từng mơ về một cô gái trong khi ngậm ngón tay anh. Như có hai thái cực lửa và nước cùng tồn tại song song trong trái tim anh, Michael nói” ta sẽ không bao giờ rời mắt khỏi cậu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]