Trong đại điện , Nhan Kính ngồi tại vị trí cao nhất giống như một vị thần , đứng bên cạnh là trưởng môn đang cung kính hầu trà . Hai bên là các vị trưởng lão , ai nấy đều cúi thấp đầu , riêng chỉ mình Giai Hy đứng chính giữa điện là thẳng người nhìn Nhan Kính .
" Muốn nhận ta làm sư phụ phải không ?
" Không , lúc nãy nói nhầm . Muốn nhận trưởng môn làm sư phụ . " Trước uy áp của Nhan Kính , cô nhẹ nhàng phủ nhận , mỉm cười như gió xuân , không chút sợ hãi .
Nghe cô nói vậy , Nhan Kính cau mày , liếc nhìn trưởng môn bên cạnh mà chầm chậm phun ra khí lạnh nghìn năm của mình . Gì , lão già như người muốn cướp người .
" Tại sao lại không nhận ta làm sư phụ ? So về tu vi ta chính người trên vạn người người ; nhan sắc thì khỏi bàn ; thậm chí địa vị cũng cao hơn . "
Trưởng môn : ... -_-
" Nói như thế nào nhỉ ... ừm , đại khái là không thích người đi . Chắc vậy . " Suy nghĩ một lúc ,, Giai Hy gật gù đầu nhỏ của mình trả lời .
Chắc , chắc cái đầu người đó . Thật muốn đánh cái đối tượng công lược kia một trận mà . Cũng không biết vì sao tổng bộ lại sắp xếp cho lão tử cái đối tượng thần kinh kiểu này chứ .
Kìm nén giận dữ , Nhan Kính duy trì bộ dáng băng sơn lãnh cốc của mình , chẳng qua là bàn tay đã có xu hướng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-he-thong-tam-nguyen/1601070/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.