Tuyết Ly hậm hực bức tức lùi ra giữ khoảng cách với tên nam chủ mặt than đáng ghét kia
Diệm Uyên nhìn gương mặt ai oán của cô cũng cười khẽ một cái, đi lại giường mình mà ngồi xuống đạm bạc nói
\- Ngươi tính ra sao ?
Tuyết Ly giơ mắt nghi hoặc nhìn hắn..
sao trăng gì ..
định đuổi ta à ?
Ta là ân nhân của ngươi đó !
\[…\] Thật ra không có kí chủ hắn vẫn sống nhăn răng!
"…" Ai mượn hắn sử dụng dược ta đem tới chi..
nên một cái lá cũng phải trả bằng vàng !!!
\[…\] Kí chủ là đồ tham tiền..
"…"
Tuyết Ly khoanh tay lấy oai nhìn hắn nói rõ..
\- Vương gia sẽ không quên ân nhân cứu mạng mình đi ? Tôi đương nhiên sẽ ở đây ăn bám !!
Cái nhếch mép lộ gương mặt có chút lãnh ý..
yêu tinh bây giờ cũng quá hiểu biết đi ?!
\- Ồ..
thành thật! Không tệ..
vậy tùy ngươi an phận là được!
\- Hửm..
thế nào là an phận?!
Tuyết Ly ngây ngô mà hỏi một phát nào ngờ bị hắn liếc xéo, cô rùng mình nhẹ ngáp một cái vươn vai còn nhức mỏi đi lại gần nam nhân đang khó chịu
\- Này ! Giường ngươi êm ghê á, hay cho ta mượn nằm đi !
"Này" ?!
Đây là từ ngữ dùng để nói chuyện với Diệm Uyên hắn hay sao..
Con yêu tinh không biết điều này bây giờ lại mơ đến giường của ta ?
Ha..
cô không biết ngại ư ?!
Hắn mặt lạnh dứt khoát nằm xuống chẳng để tâm đến cô, Tuyết Ly bực mình cũng dứt khoát nằm ạch xuống, đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-he-thong-luu-manh/3929003/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.