"Chết, chết rồi sao?" An Hàm sững sờ. 
Lăng Tiêu hắn như vậy thì bật cười một tiếng, tay lại cầm hũ rượu lên uống thêm một hớp: ''cậu sợ cái gì? Dù gì cũng không phải Cố Thừa Duật tôi" 
Nói rồi, Lăng Tiêu buông hũ rượu xuống đất, lưng hắn dựa vào thân cây, ánh mắt nhìn về phía bầu trời. 
Từ đầu tới cuối, ánh mắt Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh như vậy, giọng điệu không có chút nào gọi là khổ sở hay thống hận, thật sự giống như chỉ đang kể lại câu chuyện của người khác. 
Nhưng khi An Hàm nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. 
Lăng Tiêu không để ý, một lúc lâu sau y mới lại lên tiếng: ''thật ra sinh mệnh ngừng lại cũng không hẳn là kết thúc..An Hàm, cậu nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời kia không? Có lẽ ở một nơi cậu không nhìn thấy, em cậu vẫn đang sống, nó cũng đang tỏa sáng như những ngôi sao trên bầu trời" 
An Hàm nhìn theo ánh mắt của Lăng Tiêu, một lúc lâu vẫn không lên tiếng. 
Đêm lạnh, trong rừng, hàng cây phát ra những âm thanh xào xạc, hai người bọn họ, một người tùy ý dựa vào thân cây, một người cẩn trọng ngồi bên cạnh nấm mồ, tuy ngồi cạnh nhau, nhưng mỗi người đều mang theo một ý nghĩ riêng, chỉ là thi thoảng, đống lửa đỏ rực bên dưới lại phát ra những âm thanh tích tách, giống như giọt nước rơi xuống đáy hồ, khiến cảm xúc của bọn họ giao động. 
Nơi này không ở lại được lâu, Lăng Tiêu và An Hàm ngồi đây một lúc rồi cũng lên đường. 
Khác với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-goi-toi-la-anh-de/1029270/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.