Chương trước
Chương sau
“Anh nhìn cái gì?” Lăng Tiêu cau mày, trên mặt hiện ra vài phần không vui.
“Đi về” Nói rồi Sở Đường liền quay lưng bỏ đi, nếu như còn ở cạnh Lăng Tiêu thêm giây nữa, hắn sợ rằng hắn sẽ không nhịn được mà ra tay đánh cậu mất.
Quả nhiên cổ nhân nói không sai, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Mà Đường Ngọc cái loại này, chính là đồng đội heo.
Mấy ngày nay, Sở Đường sáng sớm đã đi ra ngoài, đến tận đêm khuya mới về nhà, dường như đang rất bận rộn.
Lăng Tiêu cũng không có thời gian mà quản hắn, cậu vẫn luôn ở lì trong nhà mà nghiên cứu sách về đạo thuật, học vẽ bùa.
Thế giới này khác với những thế giới trước hắn từng đến, ma quỷ có thể tồn tại lâu như vậy ở trên dương gian, theo như hắn biết thì con người sau khi chết đi nếu không chịu đi đầu thai, vẫn cố chấp ở trần thế thì linh hồn sẽ bị tan biến theo thời gian, nhưng mà trường hợp của Sở Mạc Nhiên lại khác, linh hồn của hắn không những không biến mất mà lại còn trở lên mạnh hơn, oán khí cũng trở lên dày đặc.
Người ở bên dưới địa phủ không có phát hiện ra điều bất thường?
Loading...
Theo như cốt truyện thì khi Sở Mạc Nhiên giết chết nhiều người như vậy, thì bên phía diêm vương cũng chẳng có phái ai tới quản hắn.
Chẳng lẽ thông đạo liên kết với luân hồi thế giới này bị hỏng rồi?
Càng nghĩ càng thấy rối, Lăng Tiêu dứt khoát ném cây bút trong tay mình xuống bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Cạch.
Cánh cửa mở ra, một thân áo đen mét chín đi vào, Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn hắn, thấy dáng người Sở Đường hơi lảo đảo thì liền nhíu mày lại.
Cậu nhanh chóng đứng dậy mà đi tới chỗ hắn, Sở Đường giống như đã kiệt sức, sắc mặt cũng trở lên trắng bạch.
Lăng Tiêu ngây người: “anh..”
Lời còn chưa nói xong thì người kia đã đổ rạp vào người hắn, thân hình của Sở Đường rất cao, hiện giờ lại dựa vào người Lăng Tiêu như vậy không khỏi khiến cậu mất thăng bằng mà lùi về phía sau vài bước.
Nhanh chóng ổn định lại thân thể, Lăng Tiêu dùng hai tay mà đỡ lấy người hắn, nghi hoặc nói:
“Sở Đường?”
Có mùi tanh.
Lăng Tiêu hơi nhíu mày, sau đó nhận ra rằng trên chiếc áo trắng của mình không biết từ bao giờ mà đã dính đầy máu.
Ngây người một lúc, cậu nhanh chóng dìu hắn đi tới bên ghế sofa, chỉ là dùng hết sức, người kia vẫn không động đậy.
“....”
Lăng Tiêu có chút không kiên nhẫn, tí nữa thì không nhịn được mà vứt hắn xuống đất.
Tay áo bị Sở Đường nắm chặt tới nhăn nhó, Lăng Tiêu im lặng một chút, sau đó vỗ vỗ má hắn: “Sở Đường? Sở Đường?”

Sở Đường cũng bởi vì đau mà cau mày lại với nhau, hắn nửa tỉnh nửa mê mà túm chặt lấy tay áo của Lăng Tiêu: “nhanh, mau vào trong phòng tôi..ở trong ngăn tủ đầu giường, lấy bùa dán hết vào xung quanh nhà, sau đó gọi điện thông tri sư phụ, sư phụ sẽ nhanh chóng tới giúp chúng ta”
Cùng lúc này, bên ngoài giống như có tiếng đập cửa dồn dập.
Âm khí bị ngăn cách bởi tấm bùa được Sở Đường dán ở trước cửa như muốn chen vào trong căn phòng, phá nát tấm bùa ra.
Lăng Tiêu cắn răng, cuối cùng dứt khoát mà ném Sở Đường xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng làm theo lời hắn.
Xem ra kịch bản đã tiến triển đến phân đoạn Sở Đường và Sở Mạc Nhiên đánh lên rồi, cũng do hắn sơ suất, mấy ngày này chỉ lo luyện thuật mà không để ý tới tình huống bên ngoài.
Lăng Tiêu cầm bùa dán quanh căn phòng, hắn biết, mấy thứ này cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.
Nhìn qua bên ngoài cửa sổ, mây đen giăng kịp cả bầu trời, mặc dù hiện giờ mới là giữa tháng năm, nhưng không khí lại trở lên lạnh lẽo như bước sang đông vậy.
Người bình thường thấy cảnh này cũng chỉ nghĩ là thời tiết chuyển biến, nhưng Lăng Tiêu biết, đây thật ra là quỷ khí của lệ quỷ, nó đã bao phủ cả thành phố này rồi.
Lăng Tiêu cau mày nhìn người đang bị thương ở bên dưới, hắn cũng không gọi điện cho Đường Thế Nhân, mà ngồi xuống xử lý vết thương trên ngực cho Sở Đường.
Trên ngực hắn, vết thương rất dữ tợn, nó vừa nhỏ lại sắc bén giống như bị người ta cầm kiếm đâm vào vậy, chỉ là đặc biệt một chút, chỗ bị đâm có tỏa ra một luồng khí đen, là quỷ khí, thân thể của Sở Đường vốn thuần dương, gần âm khí sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi là lúc này quỷ khí còn muốn tiến sâu vào thân thể hắn.
Khó trách, bình thường lãnh đạm như thế lại tỏ ra thế này.
Lăng Tiêu nhìn vào vết thương một lúc, sau đó lấy từ không gian một viên đan dược rồi nhét vào miệng hắn.
Đan dược này vốn là của tu chân giới, có tác dụng phong bế huyệt mạch lại, ngăn không cho độc phát tán.
Hắn cũng không biết là đối với âm khí có tác dụng được hay không.
Lại nhét vào miệng hắn một viên, không biết từ khi nào Sở Đường đã mở mắt ra, ánh mắt hắn sắc bén nhìn Lăng Tiêu, chẳng biết là lấy đâu ra sức lực, Sở Đường nắm chặt cổ tay cậu: “cậu cho tôi ăn cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.