Cả một ngọn núi trong vòng một canh giờ cũng đã bị một mình Lăng Tiêu chiếm hết.
Mấy ngày này Lăng Tiêu cũng phi thường an tĩnh mà ở lì trên núi Phượng Vân.
Tịch Cẩm Vận nghe được tin này từ miệng một đệ tử vẫn luôn canh giữ ở dưới chân núi, thậm chí hắn còn hoài nghi rằng người tên Phong Vân này là công tử nhà ai chạy tới Thục Sơn Phái của bọn hắn nghỉ dưỡng.
Bất quá lại cảm thấy hắn càng kinh người quá đáng!
Tay Tịch Cẩm Vận vỗ mạnh lên mặt bàn, tức khắc, mặt bàn được làm từ gỗ Trầm Hương quý hiếm bị một chưởng của hắn làm cho hoá thành bột mịn.
Tịch Cẩm Vận bỗng cười lạnh một tiếng, đợi tới khi tu vi của hắn tăng cao, hắn sẽ cho từng người khinh thường hắn sống không bằng chết, còn có..vị sư đệ vẫn luôn ra vẻ tiên phong đạo cốt kia nữa.
Loading...
Trên núi Phượng Vân, Lăng Tiêu lười biếng nằm trên cành cây lê trồng ở cạnh tiểu viện được làm bằng trúc đơn sơ.
Nắng và gió quyện lại với nhau, theo từng đợt gió, thi thoảng trên núi lại toả ra một mùi hương hoa lê nhàn nhạt, cánh hoa trắng xoá phiêu đẵng bay trên không trung sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Nắng chiều dịu nhẹ tràn vào, dưới tán lá tạo thành những bóng râm như có như không bên thân ảnh đỏ rực đang lười biếng nằm trên cành cây kia, vài chiếc chuông bạc nho nhỏ buộc bên hông va chạm vào nhau phát ra vài đạo âm thanh thanh thuý.
Vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, Lăng Tiêu bỗng nhiên mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hay-goi-toi-la-anh-de/1029174/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.