Lúc Chương Sơ Mặc quay lại thì trời cũng đã sáng, anh mặc bộ quần áo khác, có lẽ bộ quần áo cũ đã dính máu chăng?
Áo khoác được vắt trên cánh tay anh, thần sắc của anh vẫn còn chút sát khí chưa rút.
Vừa mở cửa nhà, anh nghe thấy tiếng đồ vật va chạm nhau cùng tiếng bước chân, tay anh vô thức siết chắt lấy đuôi đoản đao cất trong túi quần, ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát lấy lưỡi dao sắc nhọn.
Chương Sơ Mặc từng bước đạp trên sàn nhà, cho đến khi anh thấy bóng dáng mềm mại uyển chuyển đi đến.
Khả Lạc mỉm cười nhìn anh, đạm nhiên nắm lấy tay áo anh kéo đi đến phía bàn:
- Cùng ăn sáng đi.
Không khí trên bàn ăn cũng không đến nỗi tệ, chỉ là anh không quen ăn cùng người khác như thế này.
Cô chăm chú nhìn anh đang ăn, lên tiếng:
- Có ngon không?
- Ngon. - Anh đạm mạc đáp.
Hai người tùy ý ăn sáng, không khí bất giác rơi vào tĩnh lặng. Khả Lạc muốn bắt chuyện, liền vô thức hỏi:
- Ban nãy cậu đi đâu vậy?
Chương Sơ Mặc nghe cô nói, anh nhướng một bên mày, nửa đùa nửa thật đáp:
- Đi giết người.
Anh không đợi cô nói liền lên tiếng:
- Chị tin không?
Khả Lạc nhướng mi mắt, cô chớp chớp đôi mắt long lanh của mình, nhẹ nhàng lản tránh câu hỏi:
- Cậu giết tôi thì tôi cũng sẽ không một lời oán than.
Chương Sơ Mặc nheo mắt, đôi mắt anh như đèn pha trực tiếp soi thẳng vào cô:
- Tại sao?
Cô mặt dày liền khen ngợi:
- Vì cậu đẹp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hanh-trinh-cuu-vot-nu-phu/514392/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.