Giờ ra chơi, những bạn học trong lớp kéo nhau chạy đến bàn Khả Lạc, quay xung quanh cô, Tịnh Nhi vì sợ Khả Lạc bị mọi người mắng cũng liền chạy đến: - Mọi người đừng mắng cậu ấy. Một bạn học bật cười, xua xua tay: - Tụi tớ không hề có ý đánh bạn học Vũ. Một bạn học nữ khác đứa mắt tò mò nhìn Khả Lạc, cô ấy lên tiếng hỏi: - Cậu và Lâm lão sư thật sự quen nhau sao? Khả Lạc giương mắt nhìn bạn học vừa cất tiếng hỏi, nhìn sâu trong đôi mắt cô ấy thật sự chỉ đơn giản mang theo sự tò mò, không hề có chút ganh tị, Khả Lạc nhẹ gật đầu: - Phải, là tớ mặt dày theo đuổi thầy ấy. Mọi người ồ lên, đưa mắt nhìn nhau cười tít mắt: - Tớ thấy hai người hợp nhau lắm á. Tịnh Nhi gật gật đầu tán thánh, đưa mắt nhìn Khả Lạc, cô ấy vui vẻ nói: - Ừm hai người chắc là cặp đôi đẹp nhất trường này luôn á. Trong khi mọi người trong lớp đang cười đùa, thảo luận xem giữa Lâm Chính Thần và Khả Lạc ai yêu ai nhiều hơn, duy chỉ có cô trầm mặc, Khả Lạc nhấp môi, nhẹ giọng hỏi: - Mọi người không cảm thấy thất vọng hay bất công sao? Cao Minh Viễn nhíu mày, lên tiếng thắc mắc: - Có bất công gì sao? Cô cúi đầu, hai bàn tay bám chặt lấy lấy nhau, ánh mắt lại trầm lắng không mang nhiều cảm xúc: - Bởi vì người ta đang đồn rằng Lâm lão sư sẽ thiên vị tớ, như thế rất không công bằng cho các bạn còn lại trong lớp. Một bạn học nữ tiến đến gần Khả Lạc, cô ấy nắm lấy vai Khả Lạc khiến cô ngước mắt nhìn, ánh mắt từ điềm nhiên ấy bây giờ đã chứa đầy những nỗi tâm sự, bối rối. Nhan Liên lên tiếng an ủi Khả Lạc: - Ay da, đấy là tại người ta chưa học Lâm lão sư bao giờ. Ai chứ Lâm lão sư thì tớ hoàn toàn tin vào nhân phẩm thầy ấy, không có chuyện thầy ấy đối xử bất công với các bạn học khác đâu mà cậu lo. Một bạn học nam khác lên tiếng tán thành: - Phải đó, tính cách Lâm lão sư có chút nghiêm khắc nhưng tớ vẫn cảm thấy thầy ấy tốt. Nữ chủ Tịnh Nhi lúc này vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ, Cao Minh Viễn thấy vậy liền cúi đầu gọi tên cô ấy, Tịnh Nhi hoàn hồn nhìn Cao Minh Viễn, thấy vẻ mặt anh đang thắc mắc nhìn cô, Tịnh Nhi thở dài: - Tính cách Lâm lão sư tốt thì cũng chỉ có lớp ta biết. Chỉ sợ bây giờ nhà trường sẽ đình chỉ học tập của Lạc Nguyệt hoặc là đình chỉ Lâm lão sư nè. Nam chủ Cao Minh Viễn đưa mắt nhìn Tịnh Nhi, sau đó giương mắt nhìn mọi người, gật gật đầu nói: - Lỡ như ai đó muốn làm lớn chuyện này thì khả năng cao là Lâm lão sư sẽ bị đuổi việc. Bạn học Nhan lúc này há hốc mồm, cô ấy hoang mang: - Tớ vừa mới hiểu bài lí thì phải đổi giảng viên khác nữa sao? Không muốn đâu. Chợt một đám người sinh viên lớp khác đi ngang qua lớp Khả Lạc, họ đưa mắt nhìn Khả Lạc, xì xào bàn tán với nhau: - Đó là bạn học dám câu dẫn luôn cả giảng viên của mình sao? - Đúng, chính là cô ta. Thầy ấy thế nào cũng sẽ nâng điểm cho cô ta, tội cho lớp này bị đối xử bất công. Tịnh Nhi nhăn mặt, cô ấy tiến ra ngoài cửa cua tay đuổi mấy người đó rời đi: - Chuyện của lớp tớ không cần mấy cậu xía miệng vào. Nói rồi cô ấy kéo cửa đóng lại, quay đầu nhìn Khả Lạc, lo lắng nói: - Cậu đừng để ý mấy lời nói của người ta. Tình yêu của mình phải tự mình nắm lấy. Khả Lạc mỉm cười, cô nhẹ gật đầu: - Cảm ơn mọi người. Mấy bạn học trong lớp cười, khách khí nói: - Bạn bè với nhau mà. Lúc tan tiết học cuối, Khả Lạc rảo bước về nhà, thấy trên kệ giày có giày của anh, cô thở dài bước về phòng. Nằm liệt trên giường, Khả Lạc giương mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà, Tiểu Cửu lên tiếng trêu ghẹo: - Trên trần nhà có dán tiền hay sao mà người ngắm nghía dữ vậy? Khả Lạc vươn tay đạp thẳng vào túm đuôi hồ ly của nó, cười nói: - Nếu có thì ta lúc này đang đu trên trần nhà rồi. Tiểu Cửu ôm ấy đuôi của mình bay lơ lửng, nó đưa mắt nhìn theo hướng phòng của Lâm Chính Thần, thắc mắc hỏi: - Ngươi không định đi giải thích với anh ta sao? Cô lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn trần nhà, nhấp môi đáp: - Cái đinh nghi ngờ đã đâm vào tâm hắn, giờ ta có giải thích thì cũng sẽ trở thành ngụy biện. Thà để chính bản thân anh ta tự suy nghĩ đi. Tiểu Cửu lắc lư đuôi đi đến trước mặt Khả Lạc, thở dài lên tiếng: - Chuyện ngươi nhờ ta tìm người đứng sau tin đồn này thất bại rồi. Thế giới này bị che mất một phần ẩn giấu, nên ta không có khả năng đi điều tra được. Khả Lạc nhướng mày, vẻ mặt lại đầy bình tĩnh, Tiểu Cửu thấy vậy liền thắc mắc: - Ngươi không thất vọng sao? Cô cong môi cười, vẻ mặt tràn đầy dịu dàng ôn nhu, lời nói ra lại đầy tiêu cực: - Không mang hi vọng thì sẽ không có thất vọng. Tiểu Cửu vờ tức giận, nó vươn móng vuốt chỉ vào mặt Khả Lạc, gào nói: - Ngươi không tin tưởng ta vậy sao? Chỉ tại thế giới này có vấn đề chứ không phải tại năng lực ta yếu đâu. Cô vươn tay vuốt nhẹ lấy móng vuốt mềm mềm của Tiểu Cửu, nhẹ giọng nói: - Ta vốn đã nghi ngờ một người nhưng nếu thật sự là người đó thì đành phải để Lâm Chính Thần tự giải quyết rồi. Tiểu hồ ly thắc mắc hỏi: - Sao ngươi không giúp hắn? Khả Lạc vuốt lấy đôi tai trắng muốt xù xù lông đầy mềm mại của Tiểu Cửu, nhún vai đáp: - Người đó có mối quan hệ với Lâm Chính Thần thì ắt phải để anh ta tự giải quyết thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]