Giang Kỳ nghiêng đầu nhìn Khả Lạc, anh cười dịu dàng hỏi:
- Đất nước của cô trông thế nào?
Khả Lạc hướng mắt nhìn về xa xăm, giọng da diết lại mang chút buồn man mác:
- Tây Vực rất đẹp a, người dân ở đó cũng rất đẹp. Nơi đó lại chứa đựng rất nhiều kỉ niệm tuổi thơ của tôi.
- Cô bị đưa sang đây như vậy có buồn không, Ái Lạp?
Khả Lạc hơi giật mình vì Giang Kỳ bỗng gọi thẳng tên cô, phục hồi lại tinh thần, cô lạc quan đáp:
- Buồn thì chắc chắn sẽ có đấy, nhưng tôi thấy được đi sang đây cũng khá thú vị. Tây Vực là kí ức của tôi, còn nơi này là tương lai của tôi.
Giang Kỳ híp mắt, anh nhìn nụ cười tươi tắn của Khả Lạc, hai người đối mắt nhìn nhau, chợt từ bốn phía cánh rừng trúc xuất hiện những chú đom đóm nhỏ, tự mang trên mình luồng ánh sáng đặc trưng. Khả Lạc đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc, bất ngờ, cảm thán nói:
- Vương gia, ngài mau nhìn xem, xung quanh thật đẹp.
Trời khuya được soi sáng bởi ánh trăng, ánh sao và cả những tia ánh sáng nhỏ bé nhưng đông đúc của đom đóm, xung quanh thảm cỏ trở nên tươi đẹp, lung linh, huyền ảo. Giang Kỳ đứng dậy, anh đưa tay đỡ Khả Lạc đứng dậy cùng, lên tiếng:
- Thật đẹp.
Khả Lạc cười vui vẻ, thấy cô cười, Giang Kỳ bất giác lại cong khóe môi cười theo.
......................
Sau khi từ rừng trúc trở về, Khả Lạc nằm lì trên chiếc giường, ngủ một giấc thật sâu. Chợt lúc nửa đêm, Khả Lạc bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hanh-trinh-cuu-vot-nu-phu/514314/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.