Khả Lạc ngồi trên ghế sofa, chăm chú thoa thuốc lên tay mình.
Trịnh Nhật Hinh chợt nghe tiếng rên vì đau của Khả Lạc thì ngước mắt lên nhìn, thấy gương mắt cô gái đó như muốn trào dâng nước mắt tới nơi, không hiểu sao Trịnh Nhật Hinh lại phì cười. Cô tiến lại phía Khả Lạc, ngồi cạnh, nói:
- Đưa tay đây, tôi giúp cô thoa thuốc.
Khả Lạc đưa mắt nhìn, ngập ngừng đưa tay cho Trịnh Nhật Hinh. Cô nắm lấy tay Khả Lạc, tỉ mỉ thoa thuốc lên vết bầm đó, hỏi:
- Có đau không?
- Ân, hơi hơi đau. - Khả Lạc đáp.
Trịnh Nhật Hinh nghe vậy, tay cô bỗng thoa thuốc mềm nhẹ hơn, nhẹ nhàng hơn. Khả Lạc ngơ người, ngắm nhìn Trịnh Nhật Hinh, nói ra thắc mắc của mình:
- Trịnh tổng, cô đối xử với ai cũng tốt như vậy sao?
Trịnh Nhật Hinh ngước mắt nhìn Khả Lạc, cười nhẹ:
- Không hẳn, đôi khi có thể nói là tôi độc đoán đấy, cô sợ tôi sao?
Khả Lạc lắc lắc đầu, nở nụ cười tươi:
- Không đâu, tôi thấy Trịnh tổng rất tài giỏi, lại đối xử tốt với nhân viên nữa.
Trịnh Nhật Hinh chợt sững người, nói:
- Chỉ tốt với cô thôi. Tôi không biết lý do nhưng tôi thấy mình có hảo cảm lớn đối với cô, nên đừng khiến tôi thất vọng.
- Vâng, tôi sẽ không phụ lòng cô.
Trịnh Nhật Hinh để thuốc vào lại hộp y tế, nói:
- Được rồi, cô đi làm việc đi.
Khả Lạc gật đầu:
- Tôi xin phép.
Tay đã đặt lên tay cầm cửa, chợt Khả Lạc quay đầu, chạy lại phía Trịnh Nhật Hinh:
- Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-hanh-trinh-cuu-vot-nu-phu/514292/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.