Lý Tu đi dạo quanh làng một vòng, phát hiện những người trong làng cảnh giác nhìn hắn.
Lý Tu cũng không thèm quan tâm. Dù sao thì trong thời buổi chiến tranh loạn lạc, phỉ như sơ*, ai cũng sợ tham gia quân ngũ, nhưng còn có chuyện khác khiến Lý Tu chú ý đến.
*Phỉ như sơ- 匪如梳: Ngày xưa dân bị bọn trộm truy quét, điều này cho thấy cuộc sống nông dân rất khổ cực. Họ ví trộm như cái lược (lược làm bằng tre, có chùm ở giữa và răng thưa ở hai bên, dày hơn lược gỗ ngày xưa. Tiếng Việt mình gọi là lược bí, lược dày- với châm ngôn lược chải chí, chải là hết chí).
Hắn ngạc nhiên khi thấy ngôi làng này được quy hoạch rất bài bản, có nhà xí lớn, nhà tắm lớn. Thậm chí còn có chỗ để người làm nghỉ ngơi, trồng hoa cỏ cây, trông rất dân dã.
Thế mà có cả vườn hoa nữa chứ!
Người dân nơi đây không phải sống theo kiểu lầm lì, mà ngược lại còn bằng lòng an cư lạc nghiệp. Có lẽ đây là cuộc sống yên bình sau này.
Lý Tu rất thân thiện, có thể mặc kệ ánh mắt cảnh giác, nghi ngờ của người khác đi theo lôi kéo làm quen, dần cũng hiểu được một số vấn đề.
Nói bóng nói gió thì sản lượng cây trồng ở làng này rất cao, người dân không lo bị chết đói. Họ vừa có một vụ mùa bội thu cách đây không lâu.
Điều này khiến Lý Tu nhiệt huyết dâng trào, hắn không muốn thẳng tay cướp đoạt. Ngược lại, hắn muốn nơi này trở thành hậu phương to lớn, vững chắc.
Vậy thì cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180515/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.