Giữa lúc chiến tranh loạn lạc, mà muốn quảng bá cây lương thực như khoai tây thì thật sự rất khó. Nơi nơi hỗn loạn, làm gì còn hơi sức để ý mấy cây lương thực, trồng xong không chừng còn giẫm lên.
Vì vậy, Phù Gia tự mình vén tay áo lên làm, không sao cả, cứ để những người này đi bắt dân tị nạn. Bây giờ thứ không thiếu nhất, chính là dân tị nạn.
Một số người tị nạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập quân phản loạn, lăn lộn kiếm cơm ăn.
Hơn nữa, Phù Gia nghi ngờ bây giờ có lẽ là thời kỳ tiểu băng hà*. Thời tiết bất thường, con người sẽ càng khó khăn hơn.
*Thời kỳ tiểu băng hà: là một giai đoạn thời tiết lạnh đi trên Trái Đất xảy ra sau. Thời kỳ này xảy ra ở Châu Âu và Bắc Mỹ từ năm 1300 đến những năm 1850. Ở châu Âu, hiện tượng này đi kèm với mùa màng, nạn đói và thiên tai.
Cả làng có thêm một số lưu dân, số người cũng trở nên đông hơn, già trẻ lớn bé, gái trai có đủ hết.
Phù Gia sắp xếp thỏa đáng, lấy thân phận nữ nhân quản lý cả thôn. Lúc mới đầu khá ổn định, nhưng dần dần có người đứng ra phản đối, thậm chí còn muốn ám sát Phù Gia. Nhưng người đó lại biến mất không thấy đâu.
Chỉ nhìn thấy giữa lông mày của Phù Gia mang theo ý cười nhạt và sự hài lòng.
Mọi người:????
Những người đó đâu rồi?
Thậm chí một cái xác cũng không thấy.
Tất cả đất trong làng đã được cải tạo lại, trồng những cây khoai tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180512/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.