Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh lẽo, âm u. Cả kinh thành chìm trong màu máu, mỗi ngày đều có những cái chết, mỗi ngày đều có người giết người.
Dân chúng trốn trong nhà, mặc kệ chuyện bên ngoài. Khi nào hết thức ăn, mới ra ngoài mua thêm.
Dù sao đó cũng là chuyện giữa hoàng đế với đám quý tộc, không liên quan gì tới bọn họ cả.
Điều khiến cho bá tánh vui mừng đó là, triều đình phát bông, nhìn những cục bông trắng phau họ liền cảm thấy vô cùng ấm áp. Hoàng đế là một vị minh quân.
Là một vị hoàng đế bác ái.
"Bạo quân lấy lòng dân, chuyện này thì có ích gì chứ, lịch sử đều do người cầm bút viết lên." Dù thế nào đi chăng nữa, ở trong lòng người đọc sách, hắn chính là bạo quân, và phải chấp nhận mang tiếng xấu này cả đời.
Nếu không các hoàng đế sau này sẽ học theo, không đặt danh dự của thế gia vọng tộc vào trong mắt. Hoàng đế không biết sợ các gia tộc là gì.
Các thế gia vọng tộc bị hoàng đế điên làm cho hoa mắt chóng mặt, loạn quyền đánh chết sư phụ già*.
*Loạn quyền đánh chết sư phụ già: đại khái là trong lúc giao tranh hỗn loạn, những cú đấm của kẻ gà mờ có thể đánh trúng/đánh chết sư phụ, người lão luyện.
Tên hoàng đế này hoàn toàn bỏ qua việc giữ cân bằng lợi ích và các quy tắc ngầm, đây là làm xằng làm bậy.
Phù Gia có nhiệm vụ mới, đó là đi nhân giống. Nhân giống hết số khoai ở trong hầm, sau đó đưa đến các nơi trong cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180508/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.