Chương trước
Chương sau
Các nàng làm việc cực lực, bởi vì địa vị thấp, nên dù có âm mưu quỷ kế gì cũng không tìm tới các nàng.
Kết quả là Dung thái phi sẩy thai, muốn dùng gậy đánh chết toàn bộ nô tài trong cung, bọn họ vô phương cầu cứu. Làm ơn đi, các nàng ngay cả tẩm cung còn chưa vào được.
Có điều là chỉ dùng gậy đánh chết đám nô tài hèn mọn thấp kém, tuy cuối cùng bọn họ tự cứu được mạng, nhưng vẫn bị đẩy đi Dịch Đình làm cu li. Vậy mà Dung thái phi còn dám nói rằng đã cứu bọn họ một mạng.
Này là ép buộc người ta trả ơn rồi, thứ gì á!
Nhạn Trúc bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Dung thái phi chọc điên, thật quá vô sỉ. Hơn nữa Dung thái phi còn tỏ ra đó là chuyện đương nhiên, nàng ta thật sự cảm thấy mình đã cứu mạng Phù Gia, chiếu theo thân phận thấp bé của Phù Gia thì hẳn là nên biết ơn nàng ta.
Có thể làm phi tử hoàng đế thì gia thế không thể thấp, đối mặt với thân phận địa vị của Phù Gia, nàng ta nghĩ mình đã tỏ đủ thành ý, thậm chí còn hạ thấp thân phận của mình.
Phù Gia chớp chớp mắt hỏi: "Thái phi nương nương yêu cầu nô tì làm gì cũng được ạ."
Phù Gia hiểu rõ, dáng vẻ giả trân của Dung thái phi là đang nhờ cô giúp đỡ.
Dung thái phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng nàng cũng hiểu, dù sao nha đầu này cũng từng là nha hoàn làm việc nặng, đầu óc không quá nhanh nhạy, có thể gặp được, chăm sóc cho Dịch Hi đó là do nàng ta ăn may.
Nhưng sự may mắn này có một ý nghĩa đặc biệt trong lòng Dung thái phi.
Từ khi Dịch Hi lên ngôi, những người xung quanh hắn đều được điều tra rõ ràng. Trong đó có đại cung nữ Phù Gia bị người ta điều tra kỹ càng nhất.
Từ đứa con yêu quái không thấy được ánh sáng, bị vứt vào lãnh cung tự sinh tự diệt cho đến khi được Thần đế thừa nhận. Một đường thuận lợi đi lên, rồi cuối cùng trở thành đế vương
Ai cũng nói nàng ta vô cùng may mắn, sống chết bám theo, nhưng mấy ai có được may mắn như vậy.
Có điều bây giờ Dung thái phi thấy hơi hối hận, lúc đó nàng nên giữ lại Hồng Uyên này bên người.
Dung thái phi nói: "Ngươi là người bên cạnh hoàng đế. Những chuyện hắn đang làm bây giờ rất nguy hiểm, ngươi nên khuyên nhủ hắn một chút. Nếu có chuyện gì, ngươi có thể nói với bổn cung hoặc là Thái thượng hoàng. Bổn cung thay Thái thượng hoàng cảm ơn ngươi đã làm tất cả vì giang sơn Đại Tấn."
Phù Gia nhìn Dung thái phi, im lặng...
Chuyện này, chính là...
Kêu cô làm việc lại không cho cô gì hết, là cô không xứng được sao?
Phù Gia cứ vậy nhìn chằm chằm Dung thái phi, mặt đối mặt với nàng ta.
Sắc mặt của Dung thái phi không vui, mình đã coi trọng nàng ta như vậy, nàng ta còn không biết cảm ơn. Hiện giờ Dịch Hi là châu chấu đá xe, nàng đã cho nàng ta đường sống duy nhất.
Đúng là nha hoàn, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thấy cây mà không thấy rừng.
Dung thái phi thấy Phù Gia còn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt trong veo, nhưng nhìn quá cmn ngốc, đành nói với nha hoàn bên người: "Đi bê cái tráp kia lại đây."
Nha hoàn thiếp thân lập tức đi vào phòng ngủ bên cạnh, bê ra một cái tráp.
Thị nữ đặt tráp trước mặt Phù Gia. Vẻ mặt của Dung thái phi có chút xót của, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ nói với Phù Gia: "Mở ra xem thử."
Phù Gia mở ra, trong tráp chứa đầy châu báu, có vàng có bạc, có ngọc thạch, có mấy viên ngọc trai to tròn, có thể nói là rất đáng giá.
Cái tráp này giá trị không thấp đâu nha.
Phù Gia:...
Sao không đưa thẳng ngân phiếu nhỉ, mang cái đống này ra tiệm cầm đồ thế nào cũng bị phá giá, đưa tiền mặt tốt hơn nhiều.
Phù Gia không nói lời nào, Dung thái phi thấy Phù Gia say sưa nhìn chằm chằm cái tráp, trong lòng có chút hả hê. Một thô sử nha hoàn, sao mà thấy qua những bảo vật này chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.