Bốn bề là địch, dân gian có bài ca dao truyền rằng hoàng đế bị ông trời trách tội.
Cũng có quan viên yêu cầu hoàng đế viết chiếu chỉ nêu rõ tội ác của chính mình, không chừng bão tuyết sẽ ngừng, bề cao sẽ không trị tội nữa.
Thần đế tức giận cực độ, suýt chút nữa biến thành cái máy phun máu, lão tử không làm gì cả, tại sao phải xin lỗi ông trời?
Tuy nhiên, Thần đế không còn lựa chọn nào khác, hắn viết chiếu thư nhận tội rồi đem đi tế trời, để ông trời biết rằng hắn đã... biết lỗi!
Cho dù là Thần đế viết chiếu tự vạch tội, cũng không có tác dụng. Tuyết vẫn tiếp tục rơi, thậm chí tình hình còn nghiêm trọng hơn.
Phải làm sao đây, thật sự là hết cách rồi, bây giờ triều đình loạn thành đoàn.
Tình hình năm nay rất tệ, bên trong có thiên tai, bên ngoài thì có mấy tên du mục Man tộc dòm ngó.
Trời lạnh, phần lớn dê bò chắc chắn sẽ chết cóng, đám người Man di mọi rợ không có thức ăn sẽ tới cướp đồ.
Giang sơn này đang trên bờ vực sụp đổ, và sẽ sớm không còn gì, khiến lòng người hoang mang.
Hai bên tóc mai của Hoàng đế bạc trắng, khuôn mặt già nua, nhăn nheo, không tiền, cũng không lương thực, chằng làm được gì cả.
Hoà vương Dịch Hi xuất hiện ở cổng Chiêu vương phủ, đưa cho người trông coi phủ một túi tiền.
Người gác cửa vừa tham lam lại còn thận trọng: "Bệ hạ đã nói, không ai được vào."
Dịch Hi lấy ra một chiếc túi tiền khác, người gác cửa không có cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180492/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.