Không được cuống cuồng lên, không nên vội, từ từ thôi...
Dịch Hi tự an ủi trong lòng, thở dài, nói với Phù Gia: "Ta không sao, chỉ là ở Hộ Bộ xảy ra vài chuyện, có hơi đau đầu."
Phù Gia: "Vương gia cực khổ." Phận làm công đổ nước quét nhà, bên trên thì có ông chủ nuôi, sung sướng gì đâu á.
Phù Gia thấy vẻ mặt Dịch Hi thoải mái hơn nhiều: "Vậy thì lão nô yên tâm rồi."
Trái tim Dịch Hi nghẹn lại: "Ta còn phải làm việc nữa."
Phù Gia ra ngoài, nói với Điền Sinh đứng ở cửa: "Vương gia không sao."
Khuôn mặt Điền Sinh vui vẻ, ngó vào phòng nhìn quanh một cái, thấy vẻ mặt Dịch Yếm đen như đít nồi, toàn thân tỏa ra khí lạnh, âm u lạnh lẽo, tạo cho người khác cảm giác kinh sợ.
Giờ phút này, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trông mơ hồ, cả người âm u ngoan lệ, cực kỳ đáng sợ.
Điền Sinh rùng mình, suýt chút nữa là khóc ra tiếng, tại sao hắn cảm thấy Vương gia còn giận hơn vậy?
Tuy lúc trước buồn bực không vui nhưng cũng không giống như bây giờ.
Tóm lại, Hồng Uyên tỷ đã nói gì với Vương gia vậy?
Năm Đại Càn thứ mười tám, thời tiết vô cùng kỳ lạ, mùa xuân nóng ơi là nóng, nóng đến nỗi nhiều nơi hạn hán, triều đình không có cách nào, chỉ có thể cung cấp tiền bạc, sức người và lương thực cứu tế.
Phù Gia nhìn Dịch Hi nói: "Mùa xuân nóng như vậy, có lẽ mùa đông năm nay sẽ có bão tuyết, chúng ta phải trữ thêm lương thực. Ngươi có thể tìm một cái trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180488/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.