Nói về tâm trạng hiện giờ của những người ở Dịch Đình, cũng giống như việc mua phải loại cổ phiếu rác, nhất là cái loại cổ phiếu cực kỳ vô dụng, và kết quả là cổ phiếu rác đó tăng lên mỗi ngày, tăng tới nỗi bọn họ không có tư cách chạm vào.
Giống như việc muốn ngậm quả chanh trên cây vậy.
Trên cây là quả chanh, còn bọn họ thì dưới cây chanh.
Nếu biết trước thì họ sẽ như Phí Xuân, cả đám ném hết mặt mũi quỳ xuống. Bây giờ làm cu li trong vương phủ còn tốt hơn là ở Dịch Đình.
Nếu biết Phù Gia dễ nói chuyện như vậy, bọn họ đã trực tiếp quỳ xuống, ôm đùi rồi.
Với lại họ cũng muốn biết khả năng trèo cao của Phù Gia làm sao có được, sao có thể leo một cái là trúng đích hay như vậy.
Van xin ngươi viết một cuốn sách, chúng ta sẽ mua, chắc chắn sẽ mua, dù có táng gia bại sản cũng sẽ mua.
Tòa phủ đệ không có ai dọn dẹp trông có hơi hoang vu vắng lặng, cỏ dại trong viện như có mạng sống, mọc đầy rẫy, những bụi hoa tinh nghịch nở hoa một cách cố chấp.
Dịch Hi nhìn khoảng sân rộng lớn, nói với Phù Gia: "Có thể dùng để trồng rau."
Phù Gia:...
Chúng ta đã rời khỏi hoàng cung, chúng ta có thể mua đồ ăn ăn, không cần phải tự mình trồng trọt đâu, ở trong cung trồng trọt là vì không còn cách nào khác.
Phù Gia: "Ta..."
Dịch Hi: "Làm phiền Hồng Uyên, tới đó mua vài tên nô tài chăm sóc."
Phù Gia: "Được."
Mua nô tài chăm sóc vườn rau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180486/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.