An Bác Đạt đứng ngoài cửa, nghe giọng nói quyến rũ của Dung phi thì thầm cùng hoàng đế, trong túi là phật bài bằng ngọc do An quý phi đưa. Trong lòng An Bác Đạt biết rất rõ, nếu hoàng đế muốn bày tỏ sự bất mãn của mình, vậy chắc chắn sẽ để đối phương biết, còn không sẽ quăng mị nhãn cho người mù xem. Không thì cũng không tới chỗ Dung phi rồi, thẳng tay không chừa mặt mũi cho An quý phi. Có lẽ An quý phi sẽ không dám ghi hận hoàng đế, nhưng Dung phi thì chưa chắc. Trong cung này... Ngày hôm sau, Thần đế hỏi An Bác Đạt: "Quý phi có phái người tới đây không?" An Bác Đạt gật đầu: "Thưa bệ hạ, Quý phi có phái người tới." Thần Đế: "Lần này nàng ta lại cho ngươi cái gì?" An Bác Đạt cười hề hề nói: "Là một khối phật bài bằng ngọc." Thần Đế cũng không tức giận, An Bác Đạt là người mình, có kẻ sẵn lòng hối lộ người của mình, tức giận làm gì. Sau khi cung tiễn hoàng đế rời đi, sắc mặt Dung phi cũng chẳng đẹp đẽ gì, cung nữ bên cạnh nàng nói: "Nương nương, e rằng An quý phi đã ghi hận lên người chúng ta." Đoạt người từ tay An quý phi, cũng giống như việc lột da mặt của An quý phi vậy, làm sao An quý phi nhẫn nhịn được. Dung phi khẽ cắn môi: "Ở trong hoàng cung này, không có chuyện không đắc tội người khác." Mọi người ai cũng muốn tranh muốn đoạt, nhưng hoàng đế chỉ có một, sủng ái, vinh quang và quyền lực cũng thế. Theo cách nói ngày nay chính là, đoạt, tranh đoạt từ trong ra, liều mạng đoạt lấy, quá nhiều người giành giật tài nguyên hữu hạn, không ai muốn bị thụt lùi. An quý phi khó ngủ cả đêm, sáng hôm sau lúc thức dậy đầu đau như búa bổ, nàng gọi con trai mình đến trước mặt dạy dỗ, kêu hắn cách xa đứa con yêu quái một chút, xúi quẩy gì đâu. Dĩ nhiên Dịch Diệu sẽ gật đầu đồng ý, ngoài miệng vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng như nào thì khó mà biết được. Nhưng bây giờ Dịch Diệu học được điều, không trừng trị người ở chốn đông người, lén làm là được. Còn nữa, phải chặn họng hắn lại, tránh cho hắn lại khóc thét lên, để mọi người biết hắn bị người bắt nạt. Một tên yêu quái ở trong lãnh cung, không có thế lực gì vậy mà có thể khiến hắn (Dịch Diệu) ăn mệt, trong lòng sẽ có chút không cam lòng. Ngay lúc Phù Gia đang ăn sáng với Dịch Yếm, ngoài cửa lãnh cung vang lên một giọng nói chói tai: "Thất hoàng tử tiếp chỉ." Hai người trong phòng liếc nhìn nhau, mở cửa thì thấy một thái giám mặc quần áo khác với những thái giám bình thường. Mặt trắng không râu, mùi hương trên người người này trong lành hơn so với những thái giám bình thường khác, rõ ràng là có dùng huân hương, nhưng loại huân hương này rất tươi mát. An Bác Đạt hành lễ với Dịch Yếm: "Nô tài An Bác Đạt thỉnh an Thất điện hạ, điện hạ an khang." Dịch Yếm hơi kinh ngạc, trên mặt hắn toàn là hoảng sợ với bất lực, nước mắt lưng tròng: "Ta, ta..." An Bác Đạt nói: "Điện hạ đừng sợ, nô tài phụng chỉ của bệ hạ, hôm nay điện hạ dọn khỏi đây, chuyển đến ở Khúc Hòa cung." Nước mắt Dịch Yếm rơi xuống, tuy rằng không khóc ra tiếng, nhưng ánh mắt vẫn hoảng hốt, hắn vội vàng nói: "Bệ hạ..." An Bác Đạt: "Thất điện hạ, giờ ngài nên kêu là phụ hoàng." Dịch Yếm lắp bắp: "Phụ, phụ hoàng, nhi, nhi thần cảm ơn phụ hoàng." Dịch Yếm vừa rơi nước mắt vừa đổ mồ hôi, hắn hỏi: "Công công, ta, ta phải làm sao đây, ta không biết, ta sợ quá." Trước giờ An Bác Đạt chưa gặp hoàng tử nào như vậy, nhưng nghĩ đến môi trường lớn lên của hắn, An Bác Đạt cũng hiểu. An Bác Đạt khom người nói: "Điện hạ, bây giờ người nên đi gặp mặt bệ hạ với nô tài, khấu đầu tạ ơn bệ hạ đã ban ân." Dịch Yếm: "Được, được, ta đi theo ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]