“Bùm, bùm…” Pháo hoa nở rực rỡ trên bầu trời hoàng cung, báo hiệu một năm mới đến.
Phù Gia nói với Dịch Yếm: “Chúc mừng năm mới.”
Dịch Yếm mở miệng: “Chúc mừng năm mới.”
Bên cạnh có người bầu bạn, khiến người khác mê mẩn biết bao, nhất là ngay lúc này.
Phù Gia nói: “Qua mấy ngày nữa, ta sẽ đem vài món đồ tới đây.”
Trong lòng Dịch Yếm đầy chờ mong, kế hoạch trên người nàng với sự nhiệt huyết trong cuộc sống, đã khiến lòng Dịch Yếm dấy lên niềm hy vọng.
Phù Gia nói: “Ta về đây, ngươi tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Dịch Yếm nhìn bóng lưng Phù Gia biến mất. Trong chăn vẫn còn đọng lại hơi ấm, mang theo một mùi hương. Dịch Yếm không kiềm được, nâng chăn lên, ngửi một cái.
Rất tươi mát, trong lành như cơ thể nàng.
Dịch Yếm: Là tự ngươi tới, là tự ngươi tới đó, đã tới rồi thì không thể đi, không thể đi.
Hắn quá cô đơn. Khi cô đơn có được một chút ấm áp, hắn phải bắt lấy.
Trời tuyết trong xanh, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, làm cho nơi mùa đông khói mù như Dịch Đình cũng sáng sủa hơn. Giọt nước tuyết rơi tí tách đọng lại dọc theo mái hiên.
Lý cô cô trốn nguyên cái mùa đông cuối cùng cũng chịu ra cửa. Mặc quần áo chỉnh tề, thậm chí còn trang điểm kỹ càng, bắt đầu phê bình và dạy bảo hạ nhân như thường lệ.
Ngày trước ai cũng nói Lý cô cô bệnh đến nỗi không thể rời giường, chưa chắc đã sống qua được mùa đông này, nhưng bây giờ Lý cô cô khỏe mạnh, thần sắc khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180446/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.