Phù Gia thở dài, quả thật là bị làm ồn đến mức không ngủ được luôn á, cô duỗi tay vỗ về cái chăn bên cạnh: “Đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ khát nước đó, buổi tối chỉ có nước lạnh thôi.” Uống xong còn lạnh hơn.
Nữ hài tử thò đầu ra, mắt mũi đỏ bừng, nàng thấy Phù Gia, liền nói: “Hồng Uyên tỷ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây!”
Phù Gia:… Hóa ra là người quen của mình à?
Nữ hài tử thấy Phù Gia không nói gì: “Hồng Uyên, ta là Nhạn Trúc, ngươi không nhớ ta sao?”
Phù Gia “a” một tiếng: “Tới đây ngủ chung đi.” Tuy cơ thể phụ nữ là thuần âm, nhưng dù sao cũng có sức sống, có thể làm ấm giường.
Khuôn mặt Nhạn Trúc cảm động, nhưng không dám.
Phù Gia vỗ vỗ giường: “Tới đây.”
Nhạn Trúc đến Dịch Đình, cực kỳ sợ hãi. Nàng thấy Phù Gia nên sinh lòng ỷ lại, họ đi ra cùng một cung, đều là đồng mệnh tương liên*.
*đồng mệnh tương liên: người cùng cảnh ngộ.
Nhạn Trúc dời đến bên cạnh Phù Gia, hai người nằm trên hai cái giường đắp hai cái chăn, giữa mùa đông lạnh giá, lại có chút ấm áp.
Nhạn Trúc nói với Phù Gia đang ôm mình: “Hồng Uyên, ta không ngờ ngươi can đảm như vậy. Tất cả chúng ta đều biết, là ngươi cầu bệ hạ tha thứ, ai cũng nợ ngươi một mạng.”
Trong mũi Phù Gia ậm ừ một tiếng, hỏi: “Ngươi làm gì?”
Nhạn Trúc nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Ta được giao việc giặt quần áo.”
Giặt quần áo là một công việc cực nhọc, nhất là vào mùa đông giá rét, không có nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180429/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.