Phù Gia thấy tinh thần Tiêu An hơi uể oải, cần phải ăn nhiều chút, giữ gìn cơ thể cho tốt.
Tiêu An nhìn khuôn mặt trắng bệch tới trong suốt của Phù Gia, có lẽ hắn đã quen với cảm giác nguy hiểm này, nên ít nhất hiện giờ Tiêu An không có cảm giác muốn co chân bỏ chạy.
“Mẹ của cô ngã bệnh, nội tạng suy yếu, nhất là thận, đã cực kỳ yếu.” Lúc Tiêu An nói chuyện, nhìn chằm chằm vào mắt Phù Gia.
Phù Gia ngạc nhiên “a” một tiếng, trong chớp mắt rạo rực lên cơn sóng, vừa trong veo lại lạnh lùng: “Mẹ của tôi bị bệnh à, khi nào vậy?”
Sau đó cô thở dài một hơi: “Suy thận sao, bà ấy bị bệnh này, tôi cũng không bất ngờ lắm, suy cho cùng thì bệnh của tôi là bị di truyền mà.”
Quả đấm của Phù Gia nện vào lòng bàn tay kia: “Tôi đi xin tiền phó viện trưởng, mẹ tôi bị bệnh rồi, phải gửi cho bà ấy chút tiền.”
Dứt lời, cô đi vào phòng làm việc của phó viện trưởng lần nữa.
Tiêu An đứng trước cửa, nghe cuộc đối thoại bên trong, hắn giương mày, thật khó hiểu.
Hắn hỏi Phù Gia: “Mẹ của cô đối xử như vậy với cô, cô còn cho tiền bà ta chữa bệnh, cô không hận bà ta sao?”
Phù Gia: “Chẳng phải tôi có nghĩa vụ chăm sóc bà ta à. Dù sao cũng phải cho, chẳng bằng dứt khoát đưa.”
Vả lại…Bà ta cũng không sống được bao lâu nữa.
Nội tạng suy kiệt a!
Tiêu An nghe giọng điệu của cô, rất bình thản, không yêu, cũng không hận, rất lãnh đạm.
Phù Gia hỏi Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-nang-luon-nguy-trang/1180406/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.