Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Tiêu An mộng bức, hắn còn tưởng rằng mình bị ảo giác, hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Phù Gia tốt tính nhắc lại: “Anh rất ấm áp, tôi muốn ôm một cái, tốt nhất là được liếm một phát nữa.”
Tiêu An:???
Cái quỷ yêu gì đây, ôm một cái?
Người phụ nữ này muốn giở trò gì?
Tiêu An vội vàng trả thuốc thử lại cho Phù Gia, gì mà ôm một cái, liếm một phát chứ.
Nghe là thấy biến thái rồi.
Vả lại cô ta nguy hiểm như vậy. Cho cô ta ôm một cái, liếm một phát, thì chẳng khác gì bị siết cổ, nguy hiểm y như bị mãnh thú cắn cổ vậy đó.
Tiêu An nghiêm túc nhìn người phụ nữ ốm yếu trước mặt, tóm lại cô ta là loài gì vậy?
Chẳng lẽ, cái kiểu ôm một cái, liếm một phát này là cô ta đang dùng mỹ nhân kế?
Xin lỗi chứ mỹ nhân kế này chỉ khiến Tiêu An cảm thấy sợ hãi và nguy hiểm.
Phù Gia nhìn số thuốc bị trả lại, có hơi mờ mịt khó hiểu hỏi: “Tại sao anh không chịu?”
Chỉ là ôm một cái, liếm một phát thôi mà, chứ có phải ăn luôn đâu…
Tiêu An:…
Tại sao tôi phải đồng ý chứ?
Phù Gia chợt tỉnh ngộ, lại lấy ra hai chai thuốc thử, tổng cộng bốn chai: “Bốn chai chịu không?”
Tiêu An kiên quyết từ chối cái kiểu giao dịch này: “Không được, xin lỗi, Lý tiểu thư, tôi còn có chuyện khác.”
Tiêu An chạy nhanh như bay cách xa người phụ nữ nguy hiểm này, cô ta không chỉ nguy hiểm, mà còn hết sức biến thái.
Đây là loại phụ nữ gì vậy trời!
Sau lưng Tiêu An toàn là mồ hôi lạnh, mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, dính hết vào lưng.
Tinh thần Tiêu An đã rất mệt, đối mặt với Lý Y Y, hắn cần phải tập trung cao độ. Bây giờ buông lỏng xuống, toàn thân đều kiệt sức.
Không ngờ, tất cả người của viện nghiên cứu đều không nhận ra được sự nguy hiểm của Lý Y Y.
Tiêu An có hơi hâm mộ đám người thần kinh thô này.
Hết lần này đến lần khác hắn nói Lý Y Y nguy hiểm, nhưng phần lớn chẳng ai tin cả.
Hắn dặn người của mình để ý Lý Y Y nhiều chút, nhưng họ đều tỏ ra không tin. Dễ nhận thấy được việc chú ý tới người phụ nữ mềm yếu, xong còn nói cô ta rất nguy hiểm, khiến người khác vô cùng nghi ngờ.
Người phụ nữ này lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì đưa thuốc cho bọn họ. Vài người lá gan lớn thật sự uống thử, uống xong đúng là cảm thấy tốt lên. Thế nhưng những người thận trọng cũng không uống.
Thuốc chưa được thí nghiệm, sau khi uống sẽ sản sinh nhiều tác dụng phụ.
Người như thế mà nguy hiểm hả?
Tiêu An ngoái đầu, thấy người phụ nữ kia vẫn đứng ở chỗ đó. Ánh mắt như đang nhìn chằm chằm hắn, Tiêu An cảm thấy sau lưng lại đổ một tầng mồ hôi.
Phù Gia rất mất mát, cất thuốc đi, hệ thống hỏi: “Cô tính đi tìm mùa xuân thứ hai hả?”
Phù Gia: “Chưa nghĩ tới việc tìm mùa xuân thứ hai.”
Hiện giờ trong đầu cô toàn là Tiêu An… cơ thể dày đặc sức sống và hơi nóng a…
Một cái gối ôm siêu cấp ấm áp a!
Nhưng mà Tiêu An cực kỳ kháng cự cô a.
Hệ thống chợt hiểu ra: “Ta biết rồi, cô muốn quyến rũ hắn, để hắn giúp cô đối phó với Lộ Thiệu Quân.”
Phù Gia: “???? Ta với Lộ Thiệu Quân ly dị từ đời nào rồi, hắn liên quan gì tới ta nữa?”
Cảm ơn Lộ Thiệu Quân đã chịu ly hôn với cô, nếu không thì cô sẽ bị ép tới chết để tác thành cho tình yêu giữa Lộ Thiệu Quân và Vệ An Huyên.
Về mặt này, thì Lộ Thiệu Quân là người tốt nha!
Phù Gia lấy thuốc trong người đưa cho mấy chú dê nhỏ khác. Nhìn đám dê nhỏ, nội tâm Phù Gia ngập tràn niềm vui.
Nơi đây khiến cô rất dễ chịu, sau này phải thường trú ở viện nghiên cứu mới được.
Tiêu An thấy cấp dưới mang thuốc về, trong lòng cảm thấy thật bất lực và mờ mịt, nói với bọn họ: “Sau này đừng nhận nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.