Nam Diên đương nhiên sẽ không bao giờ đào mất con mắt của đứa nhóc này, dù sao sau khi đào xong trông cũng rất khó coi.
Trong lòng vui vẻ, nàng hào phóng ném ra một bình thuốc chữa thương: "Thoa bên ngoài da."
Tiểu quái thai cuống quít nhận lấy, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nàng, lại ngó ngó bình thuốc trong tay, trong mắt vừa hiếu kỳ lại vừa vui vẻ, trong lúc không để ý toát ra sự ỷ lại và thân thiết sâu đậm hơn mấy phần.
Trong lòng Nam Diên thở dài.
Đúng là một đứa nhỏ không sợ chết.
Lại dám nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Hiếm có người dám nhìn thẳng nàng, đến cả đám đại yêu sống mấy trăm tuổi kia cũng không dám chứ đừng nói là một đứa nhóc như thế này.
Hắn không chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh như biết nói chuyện, mà còn nguyện ý thân thiết với nàng.
Nam Diên càng nhìn càng thấy hài lòng.
Nếu đã định nhận đứa nhóc này làm con nuôi đương nhiên nàng ra tay sẽ không keo kiệt, ngừng một lát, một bình đan dược nữa lại ném qua: "Uống đi."
Thấy chất liệu của bình đan dược này không tầm thường, lão quản gia không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Chẳng nhẽ trước khi chết lão thành chủ đã vụng trộm để lại cho thành chủ sao?
Nghĩ như vậy, lão quản gia đau lòng không thôi.
Loại đan dược trân quý như này sao có thể cho một tên hạ nhân ti tiện dùng được chứ?
"Thành chủ, chỗ của lão nô vẫn còn thuốc chữa vết thương, dùng của lão nô là được."
Nam Diên không thèm liếc ông ta một cái nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-lai-dien-roi/214776/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.