Trong bốn người, vị nam tử mặc áo cẩm bào màu xanh ngọc kia không nhịn được nữa đi thẳng vào vấn đề: “Vân huynh, Cố huynh, các huynh nói xem rốt cuộc thành chủ muốn chơi kiểu người như thế nào? Hay là nàng ấy thật sự thay đổi tính tình, thích những người có nhan sắc không đẹp lắm?”
Nói xong còn liếc nhìn gương mặt đen sì của Tiết Tùng Uẩn nói nhỏ: “Ngay cả Tiết huynh đây nàng ấy cũng không thích nữa.”
Tiết Tùng Uẩn nghe vậy sắc mặt càng đen hơn, nhưng cằm hắn vẫn hất lên, thần sắc kiêu căng: “Chẳng qua nàng ta chỉ đang chờ ta chủ động cúi đầu mà thôi. Giang sơn khó đổi bản tính khó dời, loại nữ nhân như nàng sao có thể bỏ được nam nhân?”
Vân Vụ đặt chén trà xuống thản nhiên nói: “Theo ta thấy không bằng Tiết huynh thử tự ra mặt xem tình huống thế nào?”
Tiết Tùng Uẩn nhíu mày: “Dựa vào cái gì mà ta phải làm như thế chứ?”
“Đại nhân lúc trước thích ngươi nhất trong chúng ta, chỉ có ngươi là người duy nhất mà nàng muốn mà không có được, dù sao…”
Ngay cả Cố huynh cuối cùng cũng không thể giữ vững mà bị đại nhân dụ dỗ.”
Lúc nói lời này, hắn mỉm cười nhìn nam tử áo trắng đang đánh đàn.
Bàn tay đang gảy đàn của đối phương nắm chặt lại, tư thái thanh cao cũng không thể nào giữ được, suýt nữa làm đứt dây đàn.
Vân Vụ liếc nhìn hắn ta một cái, trong lòng khẽ xì một tiếng.
Đúng là ngu không ai bằng, loại nữ nhân thế này mà cũng có thể động tâm.
“Vân huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-dai-lao-lai-dien-roi/1175872/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.