Không thể trốn được, Tô Đường chỉ có thể lộ ra một nụ cười xấu hổ.
"Lục...... Lục thiếu gia, chào buổi trưa a, ngài muốn ăn sao?"
Lục Vân Đình mỉm cười, chỉ là trong mắt ánh mắt thâm trầm đen tối, "Lục thiếu gia?"
Tô Đường chỉ chần chờ một giây, tiếp theo nháy mắt, liền cười cực kỳ xán lạn, thậm chí còn thuận thế bổ nhào trên người hắn, "Đình Đình a, chàng đây là rốt cuộc đã tỉnh sao? Trong khoảng thời gian này, thật làm ta lo lắng chết đi được."
Lục Vân Đình híp híp mắt, "Nhưng ta nhớ rõ, nàng mới vừa nói phải rời khỏi ta."
Tô Đường ủy khuất nhìn hắn, bộ dáng kia, muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng thương, "Ta đây có thể làm sao bây giờ, tứ đại thế gia đều đánh tới cửa nhà rồi, ta liền nghĩ nếu có thể kích thích chàng một chút, không chừng chàng sẽ khôi phục a."
Bộ mặt bán thảm, sau khi tẩu hỏa nhập ma Lục Vân Đình vẫn luôn cảm thấy, hắn đã vốn không biết xấu hổ, không nghĩ tới bản lĩnh trợn mắt nói dối của tiểu yêu tinh cũng thật đỉnh cao a.
Tô Đường lúc này chỉ nghĩ lừa dối cho qua chuyện, dù sao đùa giỡn thì cũng đủ rồi, nên đến thời điểm nhận thua thì nên nhận thua.
"Đình Đình a, chàng mới vừa khôi phục, thân thể có chỗ nào không khỏe không? Tới đây, ta bắt mạch cho chàng, nhưng mấy di chứng khác, một đoạn thời gian trước, ta ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không tốt, liền sợ chàng bị gì đó a."
Cái miệng nhỏ của tiểu yêu tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuu-mang-tat-ca-nam-chu-deu-tan-vo/920240/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.