Edit by AShu ^_^.
______________
Tô Đường nguyên bản là mang theo Lục Vân Đình tới giải độc cho muội muội, nghe được lời này, Lục Vân Đình cũng có vài phần xin lỗi.
Nàng như mẹ già mà thở dài, đầu tiên là xin lỗi Lục Vân Đình, tiếp theo liền hơi trách cứ Ôn Hinh.
Lục Vân Đình an tĩnh mà rũ đôi mắt xuống, trong mắt lại bốc cháy lên vài phần âm u cố chấp.
Ai muốn nàng xin lỗi, thời buổi này, người ngoài mới có thể dùng đến chữ xin lỗi, thân nhân bằng hữu, đó là trách cứ, quan tâm để ý trách cứ, chứ không phải khách khí xin lỗi.
Lục Vân Đình khi còn nhỏ nhìn như mỹ mãn, kỳ thật vẫn là có chút con nít, cha mẹ tuy ân ái, nhưng gánh nặng đè ở trên người hắn thật sự là quá nặng, lúc còn rất nhỏ, rất nhiều đồ vật hắn còn không thể lĩnh ngộ, đã bị ép buộc phải nhớ kỹ ứng phó như thế nào, hắn bị mạnh mẽ giáo huấn, thật vất vả mơi lớn lên, kết quả cửa nát nhà tan.
Bên kia, Tô Đường rốt cuộc đau đầu từ bỏ cùng Ôn Hinh giao lưu.
"Được rồi, việc này về sau lại nói, đợi lát nữa tỷ nhìn thử xem cổ trùng trong cơ thể của muội, có hay không phản ứng với máu của A Nguyệt hay không."
Ôn Hinh lại bình tĩnh nói: "Tỷ, không nhất định là sẽ hữu dụng, của tỷ chính là hàn độc, muội chính là viêm độc, một lạnh một nóng, không có khả năng xuất hiện từ một mẫu cổ."
Tô Đường làm đại phu, nàng đương nhiên cũng biết việc này, nhưng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuu-mang-tat-ca-nam-chu-deu-tan-vo/920232/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.