Edit by AShu ^_^.
_________________
Bạc Nhất Cận thấy gà rừng đã bị đập chết, liền mở miệng gọi một tiếng An Kiều.
Sau đó, Tô Đường liền nhập vai mà diễn, "A, là Bạc lão sư a."
Nàng như vậy, thật đúng là cực kỳ giống nhân thiết của nàng, nhỏ yếu lại đáng thương.
Bạc Nhất Cận một lời khó nói hết nhìn nàng, cuối cùng phụt một tiếng, nhịn không được cười ra tiếng, hắn chỉ chỉ camera cách đó không xa, "An lão sư, đừng quên có cameras."
Tô Đường đột nhiên lần đầu, làm người quay phim run bần bật.
Nàng hỏi: "Bạc lão sư, ngươi cảm thấy cái chủ ý gϊếŧ người diệt khẩu này như thế nào?"
Nàng miệng lưỡi tuy rằng nghiêm trang, bất quá Bạc Nhất Cận biết nàng đang nói giỡn, liền theo nàng ngạnh nói: "Từ bỏ đi An lão sư, nhân thiết chính là dùng để sụp đổ."
Tô Đường ngoài miệng anh anh anh, người lại đột nhiên tiến lên, sau đó đột nhiên dẫm phải một thứ.
Bạc Nhất Cận nhìn theo chân nàng chân đi xuống, sau đó cả người đều cứng lại.
Bất quá giây tiếp theo, hắn lại hưng phấn.
Lúc trước chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng, nhưng hôm nay, hắn rốt cuộc có thể quang minh chính đại đứng ở bên người nàng, hơn nữa, tiểu cô nương càng đáng yêu hơn so với tưởng tượng của hắn a.
Tô Đường cao hứng cực kỳ, "Nha, là một con rắn đáng yêu a, kho tàu là ăn ngon nhất." Nói xong, cũng không màng mọi người đang cứng đờ, tay không bóp chặt xà bảy tấc, sau đó cầm lên.
Bạc Nhất Cận nhìn con rắn bị nàng cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuu-mang-tat-ca-nam-chu-deu-hac-hoa/4516688/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.