Edit by AShu ^_^.
_________________
Tô Đường hôn xong, chịu đựng nội tâm đang muốn cười, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Đình Đình a, xin lỗi, ta quá vui mừng, nhất thời không khống chế được. Chàng có khỏe không? Sao mặt lại hồng như vậy?"
Lục Vân Đình liên tiếp khiếp sợ, sao có thể hảo? Chẳng qua nhiều năm tu dưỡng, vẫn làm hắn cưỡng bách chính mình bình tĩnh.
"Vị cô nương này......"
Còn chưa nói xong, Tô Đường liền ngắt lời nói: "Đình Đình, chàng làm sao vậy? Lúc trước chàng luôn gọi ta là tiểu bảo bối, sao hiện giờ lại xa cách như vậy? Chàng có phải bên ngoài có tiểu bằng hữu khác hay không. Chàng thay đổi rồi, chàng không phải là Đình Đình của ta!"
Tô Đường như bị Quỳnh Dao nhập vào, Lục Vân Đình lại cảm thấy chính mình muốn điên rồi.
Cái gì tiểu bảo bối, cái gì tiểu bằng hữu, cuối cùng là cái gì a! Hắn rõ ràng nhớ rõ, không đúng, ký ức thực hỗn loạn, một đoạn lại một đoạn, hắn có thể nhận thấy được chính mình không thích hợp, nhưng lại không thể nói xảy ra vấn đề ở đâu.
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, hoàn cảnh chung quanh thực xa lạ, bất quá hắn vẫn có thể cảm giác được cô nương trước mắt, đối với hắn không có nửa điểm ác ý.
"Vị cô nương này......"
Hắn lại lần nữa mở miệng, Tô Đường lại ai oán nhìn hắn, lần này không hề náo loạn, nhưng nước mắt lại như bị vỡ, vẻ mặt bảo bảo ủy khuất, nhưng bảo bảo không nói!
Lục Vân Đình hít sâu một hơi, cảm thấy nhiều năm tu dưỡng của chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuu-mang-tat-ca-nam-chu-deu-hac-hoa/4516672/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.