"Nhóc đáng thương."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu ( Wordpress: https://thapbatsonyeu.wordpress.com )
——————
Con chuột này đúng là thật sự ngu xuẩn, cho rằng tra cha chết rồi, gϊếŧ Tần Kiêu, hắn ta có thể có được tất cả di sản. Kết quả, vừa mới làm đã bị người bắt tại trận.
Người này cuối cùng bị Tần Kiêu mang đi, Tô Đường cũng không biết kết cục của hắn ta ra sao, có điều chờ lúc Tần Kiêu trở về, trên người lại dính đầy mùi máu tươi, trình độ thậm chí không thua gì ngày đó dùng tay xé tra cha.
Khí vị huân người đánh úp lại, Tô Đường cau mày, thoáng lui về phía sau hai bước.
Sau đó, Tần Kiêu liền ủy khuất.
"Vợ, em ghét bỏ anh."
Tô Đường: "Không phải ghét bỏ anh, nhưng lần sau lúc anh xử lý những thứ rác rưởi này, có thể đừng hơi chút là máu tanh như vậy được không?"
Tần Kiêu nhướng mày: "Nhưng anh nhớ rõ lần trước ở bệnh viện tâm thần, em cũng là cái dạng này nha."
Hắn còn nhớ rõ khi đó oắt con dẫm lên máu tươi đi tới chỗ hắn, kiêu ngạo lại mang theo dã tâm, cố tình gương mặt kia lại đáng yêu đến chết. Từ lúc đó, cảm giác của hắn đối với cô liền khác đi, cái loại này giống như thấy kinh hỉ, thậm chí còn nổi lên xúc động muốn đem người tha về ổ.
Tô Đường không nghĩ tới sẽ có một ngày vác đá nện chân mình, cô chỉ thuần túy là vì chơi vui.
Tần Kiêu là ai, hung thú loại hỗn huyết, ôn ôn nhu nhu không chừng còn chưa nói được hai câu đã bị hắn đâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuu-mang-tat-ca-nam-chu-deu-hac-hoa/1186963/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.