Hạ Phong Linh ngồi nghịch cây cỏ quanh mình hồi lâu, đến khi sắp ngủ rồi người bên cạnh mới từ từ tỉnh lại, cô liền vui vẻ sáp lại gần.
- sư phụ, người tỉnh rồi?
- ừm.
Lục Tử Hàn gật đầu một cái, ánh mắt hơi liếc nhìn Tử Phong kiếm ở bên cạnh âm thầm cảnh cáo nó.
Lục Tử Hàn hắn vốn dĩ không có ngất, ban đầu hắn bảo Tử Phong kiếm đưa tới một chỗ khác trị thương trước rồi mới đến gặp cô, lúc đó hắn thấy Tử Phong kiếm đáp lại rồi mới nhắm mắt lại dưỡng thần, kết quả nó lại tưởng hắn trọng thương dẫn đến ngất xỉu nên một đường thẳng tiến đến đây làm hắn không thể không giả chết để đỡ phải đối mặt với cô.
Lục Tử Hàn làm vậy, một phần là vì hắn cao ngạo, không muốn để cô thấy vẻ nhếch nhác thảm hại của mình, một phần vì hắn sợ cô sẽ dùng ánh mắt bình thản, dửng dưng mà nhìn hắn giống như nhìn những người khác, không đau lòng, không lo lắng, dửng dưng đến lạnh lùng.
- hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có bị bài xích không?
Tuy hắn đã động tay động chân một chút để cô không bị thân thể này bài xích, nhưng Lục Tử Hàn vẫn nhìn Hạ Phong Linh quan tâm hỏi một câu, cô gật gật đầu.
- không có, chỉ là...
Hạ Phong Linh đột nhiên nhào cả người qua đè lên người Lục Tử Hàn, đôi mắt hơi lóe lên tia sáng.
- sư phụ, người đã làm gì thân thể ta vậy?
Vì sao mỗi khi thấy hắn cô lại có cảm giác muốn đến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726032/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.