Cũng không biết là do cơ mặt liệt đã quen hay là do tố chất tâm lý mạnh mà Hạ Phong Linh sau khi biết hết sự thật lại bình tĩnh đến lạ kỳ, cô chỉ im lặng một lúc rồi lại bình thường trở lại mà hỏi Lục Tử Hàn một câu.
- vậy nên đó là lý do người nhận ta làm đồ đệ sao?
Cô đã nghi nghi rồi mà, sao một vị chiến thần lừng lẫy như thế lại đi bắt, thậm chí là uy hiếp một linh hồn nhỏ bé không có nơi nương tựa như cô cơ chứ.
- không có, ta nhận ngươi làm đồ đệ chỉ đơn giản là vì ngươi dễ nuôi thôi.
Lục Tử Hàn phủ nhận rất dứt khoát, hắn muốn nhận cô làm đệ tử hoàn toàn là xuất phát từ bản năng của mình.
Sau khi ở Tàng Kiếm sơn trang quan sát cô một năm, ý nghĩ đầu tiên của Lục Tử Hàn khi đó chính đứa trẻ này rất dễ nuôi, rất hợp với tính cách của hắn.
Vì thế lúc đó hắn đưa cô về Tử Hòa cung chỉ là theo bản năng, sau mới xét đến việc cô là con gái của Hạ Kiệt và Vương Nhiên mà đối xử tốt với cô thêm một chút.
Hạ Phong Linh: "..." dễ nuôi?
Đáp án này cô không ngờ tới nha.
Nhưng mà công nhận cũng dễ nuôi thật, từ lúc tới đây toàn thả rông cô ở Tử Hòa cung, thích làm gì thì làm, không cần dạy dỗ gì hết cứ ngày ngày cho ăn là xong.
Khoan...sao càng nghe càng thấy sai sai vậy?
- sư phụ, người coi ta là heo sao?
Hạ Phong Linh âm u nhìn Lục Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/726020/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.