Chương trước
Chương sau
Thập Thất đang ngủ thì cảm giác có người đang nhìn mình thì hơi mở mắt ra, sau đó cô liền ngu người rồi.
Mũi kiếm chỉ còn cách cổ cô một đốt ngón tay, cô mà hơi nhổm người lên là mũi kiếm xuyên họng luôn.
Thập Thất bị dọa sợ đến cả người cứng đờ.
Ôi lão Diêm Vương ơi, con cũng chỉ vì miếng ăn mới đến đây thôi mà...
Haiz, đúng là kiếm sống không dễ dàng mà.
Hoàng Nam nhìn biểu cảm gương mặt cô nương kia, không biết nghĩ gì mà thu kiếm lại rồi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
- ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng sẽ không chạm vào ngươi.
Thập Thất hồ nghi nhìn hắn.
Bị hoang tưởng à?
Ai thèm chạm vào ngươi.
Cho không bản cô nương cũng không thèm nhé.
Thập Thất trong đầu thì sỉ vả nam nhân kia không tiếc lời, bên ngoài lại cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu.
- còn nữa, ta cũng không thích nhìn thấy mặt ngươi, sau này thấy ta thì đi đường vòng nhớ chưa?
Ngươi thấy ta mới phải đi đường vòng.
Thập Thất chớp chớp mắt cố gắng giảm sát ý xuống mức thấp nhất có thể rồi mỉm cười.
- ta nhớ rồi.
Cô nương này có vẻ rất biết điều.
Đó là suy nghĩ của Hoàng Nam lúc này, vì vậy thái độ của hắn hòa hoãn hẳn, nhìn cô gật gật đầu.
- ngủ tiếp đi.
- vâng.
Thập Thất nói xong liền nằm xuống, thật sự đi ngủ tiếp.
Hoàng Nam thấy vậy liền đi tới bên giường nằm xuống cạnh cô.
Thập Thất giật mình quay người nhìn hắn.
- vương gia, không...
- chỉ hôm nay thôi, ngủ đi.
Thập Thất thấy thái độ hắn không đúng liền nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cánh cửa, cô nhìn thấy vài người tay đang đứng canh ở bên ngoài quan sát thì im lặng quay lại nhìn vương gia.
- vương gia, chúng ta chỉ cần tắt đèn đi là họ sẽ không nhìn thấy chúng ta nữa rồi.
Vương gia: "..." ngây thơ.
- ngươi ngủ đi, ta đã nói là sẽ làm được, tuyệt đối không chạm vào ngươi.
Hoàng Nam nói xong liền nhắm mắt lại đi ngủ.
Thập Thất thấy vậy thì cũng nhắm mắt lại ngủ luôn.
Hắn một thân nam nhi còn chưa sợ cô sợ cái gì.
Ngủ.
Đợi Thập Thất ngủ rồi Hoàng Nam mới mở mắt ra nhìn cô.
Người này là ngốc thật hay giả ngốc vậy?
Hơn nữa...
Hắn nhìn xuống cái bụng phẳng của cô thì hồ nghi.
Nhìn cũng không giống người đang mang thai lắm thì phải.
...
Sáng ngày hôm sau.
- chỉ có như vậy?
Thập Thất nhìn bánh bao chan bát nước cháo trắng mà nghi ngờ nhân sinh.
Rốt cuộc cô và hai thứ này có duyên đến mức nào mà vào nhà nào cũng được ăn hết vậy?
- vương phi, đồ ăn chỉ có từng này, cô thích thì ăn không thì thôi.
Thái độ người hầu không được tốt cho lắm, nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Thập Thất: "..."
Thôi thì có còn hơn không có gì ăn, cùng lắm tý đi mò nhà bếp của họ tiếp vậy.
Nhưng mà khi tới nhà bếp rồi Thập Thất mới biết, nhà bếp hoàn toàn không có gì ngoài gạo trắng cả, hơn nữa số lượng còn cực kỳ ít, phải cực kỳ tiết kiệm lắm mới đủ dùng.
Vị vương gia này...quá nghèo rồi.
Bây giờ chạy chắc vẫn kịp nhỉ?
Cô vừa nghĩ như thế cuốn sổ ghi chép liền hơi có biến động.
Thập Thất hồ nghi mở ra, thấy trên đó đã có thêm một nguyện vọng thì nhíu mày.
Nguyện vọng 3. Giúp đỡ vương gia Hoàng Nam.
Thập Thất không phục lập tức chạy xuống Âm phủ tìm người.
- ta nói này Liễu tiểu thư, đã nói rõ chỉ có hai nguyện vọng thôi mà, sao giờ lại có thêm một nguyện vọng nữa vậy hả?
- tôi...tôi xin lỗi, nhưng mà người đó từng cứu tôi, tôi không muốn mắc nợ hắn.
Liễu Thừa Nhi bản thật lí nhí nói.
Đúng vậy, Liễu Thừa Nhi thật sự đã chết cách đây ba tháng rồi, nhưng mà cô bị chết oan nên oán khí chất chồng, vì thế Thập Thất một linh hồn không tên không tuổi liền giúp cô trả thù để cô có thể siêu sinh mà yên tâm đầu thai chuyển kiếp.
Bởi vì cô nàng này là bị hãm hiếp tới chết nên lúc xuống đây cực kỳ nhếch nhác, còn hơi đáng sợ nữa, nhưng mà lúc này nhìn cô lại hiền hòa đến lạ, còn có chút đáng thương.
Thập Thất nhìn cô ta hơi thở hắt ra.
- nhưng mà thời gian tối đã tôi được ở dương gian chỉ có 3 năm, giúp vị vương gia đó...
Muốn lên ngôi vua cần bao nhiêu năm chứ?
- tôi tình nguyện giảm thêm 10 năm tuổi thọ của tôi ở kiếp sau cho cô được không?
Liễu Thừa Nhi vội nói tiếp, Thập Thất thở dài.
- nể tình cô đáng thương, tôi chỉ lấy thêm 3 năm nữa thôi, coi như đây là quà khuyến mãi tôi dành cho khách hàng của mình vậy.
- cảm ơn cô, đại nhân.
Thập Thất hơi gật đầu rồi lại trở về vương phủ.
Haiz...
Chỉ vì muốn được đầu thai mà bản cô nương cũng liều mạng hết sức rồi.
...
Thập Thất vốn không phải là người của Âm giới, nhưng cô cũng không phải là con người.
Từ khi xuất hiện và có ý thức, cô đã là một linh hồn lang thang rồi.
Người của Âm giới từng bắt nhầm cô mấy lần nhưng bởi vì cô không có tên trong danh sách của họ nên sau đó đều được họ thả ra rồi coi cô là một trong những cư dân của Âm giới luôn.
Nhưng mà có một lần, không hiểu vì lý do gì mà cô bị một linh hồn triệu hoán đến giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng của mình.
Cũng không biết cô ấy dùng tà thuật gì mà cô bắt buộc phải thực hiện nguyện vọng giúp cô ấy, nếu không cô sẽ mãi mãi không về Âm giới được.
Vì thế Thập Thất liền thực hiện nguyện vọng giúp nàng ta.
Sau đó cô phát hiện ra mỗi lần cô giúp một linh hồn chết oan siêu sinh sẽ đổi lại cho cô được sống như một con người trong một thời gian nhất định.
Làm càng nhiều giao dịch thì thời gian sống của cô càng lâu, ban đầu chỉ là một tuần còn bây giờ đã được 3 năm rồi.
Âm giới không bắt được cô, lại thấy cô giúp họ làm giảm không ít ác ma do linh hồn chết oan hóa thành nên đôi khi sẽ chủ động tìm khách hàng cho cô và Liễu Thừa Nhi chính là một trong những vị khách hàng đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.