Đám người bên Minh quốc không phải chưa từng tìm Hạ Phong Linh giao dịch, tiền bạc, quyền lực gì đó đều đủ cả nhưng ai mà ngờ tới mong muốn của cô lại đơn giản như thế chứ.
Mà mặc kệ đi, dù sao cũng đón được bệ hạ về là họ mừng rồi.
Trước đó Hạ Phong Linh bắt cóc Vũ Khang nên tấu sớ chờ hắn xử lý chất đầy một núi, bận tối mắt tối mày, tới lúc xử lý xong thì đã là mấy ngày sau rồi.
Lúc này hắn mới nhớ tới Hạ Phong Linh nên ghé qua xem thử.
- Hạ cô nương, cô nhanh lên đi, hoàng thượng mà biết là chúng ta rơi đầu đấy.
Ám vệ vừa nhìn cô vừa ngó xung quanh đề phòng có người qua lại, tim cứ đập thình thịnh như sắp đi tỏ tình với người mình thích ý.
Hạ Phong Linh thì bình tĩnh hơn nhiều, vừa hái quả vừa nói.
- sợ gì, không phải hắn nói toàn bộ đồ ăn ở Minh quốc đều sẽ cho ta toàn quyền xử lý à?
- nhưng mà...đây là cái cây mà hoàng thượng rất yêu quý, quả của nó chỉ từng có hai người có vinh hạnh được nếm thử thôi.
Một là mẫu phi của hoàng thượng.
Hai là vị hoàng hậu của nước Triệu kia.
- vậy ta và ngươi sẽ vinh hạnh làm người thứ ba và thứ tư.
Ám vệ: "..."
Nhưng mà hắn vẫn chưa muốn chết!
- sợ cái gì, có gì ta gánh cho còn không được hay sao?
Ám vệ nghe cô nói vậy thì đỡ sợ hơn hẳn, nhưng vẫn thấp thỏm không yên.
Hạ Phong Linh mặc kệ hắn tiếp tục hái qua sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725972/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.