Đói quá.
Cái gì thơm vậy nhỉ?
Muốn ăn quá đi mất.
Đó là suy nghĩ của Âu Dương Ảnh Quân lúc này, chỉ là dù hắn cố thế nào cũng không tài nào mở mắt được, thân thể cũng hoàn toàn không nghe theo sự khống chế của hắn.
Âu Dương Ảnh Quân thử mấy lần đều thất bại thì tuyệt vọng.
Không lẽ thật sự phải chết rồi sao?
Chết cũng tốt, coi như giải thoát cho bản thân vậy.
Ngay khi hắn định từ bỏ, một dòng nước mát liền chảy vào thực quản của hắn.
Vừa mát vừa ngọt.
Ngon thật đấy, muốn uống nữa.
Hắn vừa nghĩ như vậy vị giác lại cảm nhận được vị nước nước ngọt kia, lần này nhiều hơn ban nãy một chút.
Âu Dương Ảnh Quân như người giữa sa mạc gặp được hồ nước, hoàn toàn không phí phạm giọt nước nào, uống xong còn vô thức liếm liếm môi nữa.
Hạ Phong Linh thấy cô đổ muỗng canh nào Âu Dương Ảnh Quân cũng đều uống sạch thì mày hơi dãn ra.
Cuối cùng cũng chịu uống rồi.
Trời mới biết năm ngày qua vì nghĩ cách để tên này không chết đói mà cô dùng đủ chiêu trò, tiếc là mấy hôm đầu cô đổ muỗng canh thìa thuốc nào cũng đều tràn ra ngoài cả, số canh hắn uống được thực sự rất ít, miễn cưỡng lắm mới duy trì được mạng sống.
Hạ Phong Linh lúc nhìn số đồ ăn mình đã lãng phí vì hắn thì hơi tiếc, nhưng mà ai bảo hắn là mục tiêu nhiệm vụ của cô chứ.
Có tiếc cũng phải cố mà tìm cách cho hắn ăn, không hắn ngỏm rồi cô sẽ buồn lắm.
"Ừm, lại phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725967/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.