- Lục Thừa Dương, chừng nào anh chưa xử lý xong đám người ở bên ngoài thì đừng hòng vào phòng tôi nửa bước.
Hạ Phong Linh đánh Lục Thừa Dương một trận xong thì đuổi hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại, Lục Thừa Dương tự dưng lại bị đuổi ra khỏi phòng thì đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt ngơ ngác.
Vợ giận không phải vì hắn đem chùm quả đi mất mà là do bị đám người ở ngoài kia chọc tức à?
Nhưng mà lúc thấy hắn lấy chùm quả ra thấy hai mắt cô sáng rực luôn mà.
Lục Thừa Dương vốn định mặt dày chui vào phòng Hạ Phong Linh tiếp nhưng mà nhớ tới tối hậu thư cô vừa đưa ra, hắn liền rụt chân lại, lập đi ra ngoài dọn dẹp chiến trường mình đã gây ra.
Nói là dọn dẹp còn không bằng nói là hắn ra ngoài dọa cho bọn họ chạy mất đi.
Ác ma Lục Thừa Dương vừa ra tay, chẳng mấy chốc quanh biệt thự Hạ gia liền trở nên sáng sủa hẳn, đừng nói là một bóng người, đến một bóng ma cũng không có.
- ông nó, lại đây xem đi.
Bà Hạ nhìn ra cửa sổ kích động nói, ông Hạ hơi tò mò cũng đi ra nhìn thử sau đó hai vợ chồng nhìn nhau cười như được mùa.
Đám người vây quanh biệt thự cuối cùng cũng đã rời đi rồi.
- ông nó, ông nói xem có phải là do con rể của chúng ta làm không?
Bà Hạ nhìn Lục Thừa Dương đang đi đi lại lại ở trước cổng Hạ gia đuổi nốt mấy hồn ma lang thang đi thì vui vẻ nói.
Thằng con rể này ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725956/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.