Chương trước
Chương sau
Khởi Nguyên sau khi phát hiện ra nhóm người Lương Thần thông qua camera giám sát bên ngoài khu biệt thự thì mắt hắn hơi sẫm lại, sau đó ở bên ngoài biệt thự, nhóm người của Lương Thần đột nhiên bị xác sống tấn công, nhưng bị công kích nhiều nhất lại chỉ có mình Tô Thanh Hương.
Tô Thanh Hương là kẻ thù của cô, chỉ cần hắn giết được cô ta, Phong Linh sẽ không chê hắn vô dụng mà bỏ rơi hắn nữa.
Vì thế nhóm người của nam nữ chính bị vây đến sít sao, tổ đội hơn 100 người tinh anh giờ chỉ còn lại 70 người.
Hơn nữa xác sống giống như có người điều khiển vậy, bọn họ trốn ở chỗ nào cũng đều bị phát hiện, tấn công rất có quy luật.
Lương Thần bất đắc dĩ phải mở một con đường máu ra khỏi thành phố.
Khởi Nguyên hơi cau mày, mạng lớn thật.
Chỉ khi thật sự kích động thì Khởi Nguyên mới có thể huy động xác sống ở phạm vi lớn, còn ở trạng thái thông thường, phạm vi khống chế xác sống của hắn thường rất nhỏ, chỉ bao quanh thành phố này mà thôi, vì vậy khi thấy nhóm người nam nữ chính chạy ra khỏi thành phố, hắn chỉ có thể thở dài đầy tiếc nuối rồi đi chuẩn bị đồ ăn cho Phong Linh.
Có lẽ chủ nhân của căn biệt thự này sớm đã dự đoán được sẽ có ngày hôm nay nên đã tích trữ rất nhiều thực phẩm đủ để hắn sống trong một thời gian dài, tiếc là cuối cùng hắn ta cũng không có cơ hội sử dụng nó.
Hạ Phong Linh nhìn mâm cơm thịnh soạn trước mặt hai mắt sáng rực.
Lâu lắm rồi cô không được ăn nhiều món ngon như thế rồi, phải tranh thủ cơ hội mới được.
- Khởi Nguyên tay nghề của anh ngày càng lên rồi đấy.
Hạ Phong Linh thật lòng khen ngợi một câu.
Trước kia Khởi Nguyên vốn không biết nấu ăn cũng không cần đến kỹ năng đó, nhưng mà Hạ Phong Linh lại thích ăn nên hắn liền học nấu ăn, bây giờ tay nghề có thể so được với đầu bếp nhà hàng nổi tiếng rồi.
Khởi Nguyên được Hạ Phong Linh khen liền vô cùng vui vẻ cũng tự xới cho mình một bát cơm để ăn với cô, nhưng khi hắn động đũa Hạ Phong Linh đột nhiên nói.
- nếu anh không ăn được thì không cần cố đâu.
Khởi Nguyên hơi khựng lại nhìn Hạ Phong Linh vẻ mặt hơi mê man.
Cô đã biết rồi?
Hạ Phong Linh biết lâu rồi, sau lần đó cô đã nghi nghi nên đi theo hắn thì thấy hắn nôn hết những đồ mình đã ăn ra, vẻ mặt cực kỳ khó chịu lẫn khổ sở.
Hắn không ăn được đồ ăn vậy sao còn tỏ vẻ là mình rất thích ăn chứ?
Lúc đó cô cũng chẳng biết bản thân nên có biểu cảm gì nữa.
Vì ngại chỉ số hắc hóa nên cô không dám nói thẳng với hắn, sau đó cũng chẳng dám bảo hắn ăn nhiều nữa.
- anh đã không ăn được vì sao còn cố ăn?
Hạ Phong Linh không hiểu thấu mà hỏi Khởi Nguyên, hắn hơi cúi đầu xuống một lúc sau mới nói.
- bởi vì em bảo anh nên ăn nhiều cơm mới tốt.
Hạ Phong Linh ngẩn người, cô là vì thấy hắn gầy nên mới bảo hắn ăn nhiều một chút, chỉ vì như vậy mà bữa nào hắn cũng ăn rất nhiều sao?
- vậy lúc đó vì sao anh không nói?
- bởi vì anh sợ em ghét bỏ anh.
Khởi Nguyên ấm ức nhìn cô, làm gì còn có vẻ đáng sợ như ban nãy, Hạ Phong Linh cạn lời.
- Khởi Nguyên, vậy từ giờ nếu anh không thích thì không cần ăn nữa, em sẽ không ép anh.
Khởi Nguyên gật đầu nhưng vẫn cầm đũa lên, nói.
- anh tự nguyện.
Hắn muốn lại gần cô hơn, những gì cô thích hắn dù không thích, hắn cũng sẽ cố gắng thích để cô vui lòng, và đương nhiên những gì cô ghét hắn cũng sẽ ghét cùng cô.
Hạ Phong Linh không khuyên được hắn liền thôi, chỉ là sau đó cơ thể cô sẽ tỏa ra linh khí để nó vây quanh Khởi Nguyên khiến hắn có thể dễ chịu hơn chút ít.
...
Mấy ngày sau đó Hạ Phong Linh giống như đi nghỉ dưỡng vậy, hết ăn rồi ngủ, Khởi Nguyên ban đầu còn đề phòng, sau đó thấy cô thật sự không có ý định bỏ trốn mới mở rộng phạm vi hoạt động của cô.
Mà Hạ Phong Linh cũng rất biết điều, Khởi Nguyên ở đâu cô sẽ ở đó, đảm bảo bản thân luôn ở trong tầm mắt của hắn 24/24.
Nhưng có đôi khi Khởi Nguyên vẫn sẽ biến mất một cách khó hiểu, ví dụ như trưa nay chẳng hạn. Mọi khi vào giờ này hắn sẽ đưa cơm lên rồi nhưng mà bây giờ đã lâu như vậy rồi mà bóng của hắn Hạ Phong Linh cũng không thấy, cô bất đắc dĩ phải tự mò xuống bếp tự tìm đồ ăn.
Hệ thống: "..."
Không đúng, cô phải đi tìm hắn mới đúng chứ vì sao lại đi tìm đồ ăn?
Ký chủ sao cô có thể vô tình như thế?
Tinh thần của hắn hiện không ổn định, không có lý do chính đáng cô đi tìm hắn kiểu gì, không khéo còn khiến hắn cho rằng cô tò mò chuyện của hắn, khiến hắn triệt để hắc hóa luôn thì cô chả toi à?
Không phải chỉ vì trước đó cô không nghe lời cứ thích đi tọc mạch nên bị hắn nhốt lại à? Cô dại đâu đi lặp lại một lỗi lần hai chứ?
Được rồi, coi như nó chưa nói gì đi.
Viên Viên yên lặng offline còn Hạ Phong Linh thì tiếp tục tìm đồ ăn.
Hạ Phong Linh mò xuống phòng bếp nhìn một lượt, toàn đồ đóng hộp lại còn phải qua chế biến mới ăn được thì cau mày hơi xoa xoa bụng mình.
Đói quá, nhưng mà cô lại không biết nấu, làm sao giờ?
Thế là có đứa nhìn đống thịt hộp hồi lâu, cuối cùng vẫn phải luyến tiếc rời đi, chuẩn bị về phòng.
Bụp.
Hạ Phong Linh vừa đi tới cầu thang, cánh cửa bí mật kia đột nhiên mở ra, Khởi Nguyên từ trong đó đi ra, hắn loạng choạng vài bước rồi nghiêng người về phía trước, Hạ Phong Linh vội đỡ lấy hắn, nhưng vì bất ngờ nên cô phải lùi ra sau hai bức mới đứng vững trở lại.
- Khởi Nguyên?
Sau khi nhìn rõ mặt người trước mặt, Hạ Phong Linh suýt thì chửi thề.
Tình cảnh lúc ở căn cứ ngày trước lại chuẩn bị tái diễn một lần nữa rồi.
- em lại muốn bỏ rơi tôi sao?
- không có.
- em nói dối, em nói dối, anh sẽ không bao giờ tin em nữa.
[Cảnh báo! Chỉ số hắc hóa chuẩn bị đạt ngưỡng 100%, sinh mệnh người chơi đang gặp nguy hiểm.]
[Cảnh báo! Chỉ số hắc hóa đạt chuẩn bị ngưỡng 100%, sinh mệnh người chơi đang gặp nguy hiểm.]
[Cảnh báo! Chỉ số hắc hóa đạt chuẩn bị ngưỡng 100%, sinh mệnh người chơi đang gặp nguy hiểm.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.