Hạ Phong Linh để Hứa Minh ôm một lúc mới đẩy hắn ra mỉm cười nói.
- đúng vậy, em lớn thật rồi, sẽ không trẻ con ấu trĩ như ngày trước nghe lời người khác mà cãi lại anh làm anh đau lòng.
Trong lúc Hứa Minh còn đang ngạc nhiên thì Hạ Phong Linh lùi ra sau hơi cúi người xuống rồi nói.
- anh, em xin lỗi vì trước đó đã không nghe lời anh, em sai rồi, từ giờ em sẽ không như thế nữa.
Hứa Minh nghe cô nói thì hơi ngẩn người sau cười xòa rồi vò vò đầu cô nói.
- đồ ngốc này anh em với nhau em khách khí như vậy làm cái gì, lại đây kể cho anh nghe mấy năm qua em sống như thế nào nào.
Hứa Minh tự nhiên kéo cô ngồi xuống ghế, vui vẻ hỏi.
- vâng.
Hạ Phong Linh đáp lời rồi kể lại cho Hứa Minh nghe, tuy hơi ngắn gọn nhưng nội dung chính vẫn đủ, Hứa Minh nghe cô kể cũng đại khái hiểu được cupock sống của cô mấy năm qua, thấy cô sống rất tốt thì vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng trút được nỗi lo bấy lâu nay rồi.
Hứa Minh lại nói chuyện với Hạ Phong Linh thêm một líc mới đi, hắn vừa đi một lúc, Khởi Nguyên liền đứng dậy rất ủy khuất mà dang tay ra.
Hạ Phong Linh: "..."
- làm gì vậy?
- Hứa Nguyệt, tôi cũng muốn ôm.
Hắn ở bên cô lâu như vậy rồi nhưng cô còn chưa ôm hắn lần nào cả đấy.
- nóng lắm.
Hạ Phong Linh uyển chuyển từ chối.
Sinh mạng của mình phải trân quý, không được đắc tội.
Khởi Nguyên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoi-cung-van-yeu/725880/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.