Tôn Khải nhìn xung quanh. Hắn đang đứng giữa quảng trường. Phố xá nhộn nhịp, dòng người đi lại tấp nập....
Tôn Khải:"...." Không phải vừa mới ở bệnh viện à? Thế mà lại bay tới đây rồi???
" Chú à, chú còn ngơ ngẩn cái gì?" Tôn Khả nghe tiếng nói, cúi đầu xuống. Quả nhiên là bé thỏ. Hắn thở phào một hơi....
Hoá ra không phải hắn bị ảo tưởng sức mạnh.
Tôn Khải nhìn cô nhóc, tròng mắt như phát sáng: " Em trai chú sẽ tỉnh lại ư?".
Tịnh Hề không để ý đến ánh mắt như nhìn Đấng Cứu Thế của Tôn Khải, cô nhóc cười: "Chỉ cần chú tin cháu nha." Không chuyện gì ta không làm được!
Dù không làm được, ta vẫn cố làm.
Phấn đấu vì sự nghiệp!!
Tịnh Hề vứt que kẹo đã ăn hết vào thùng rác, nghiêng đầu thỏ (tại chị í đang đội mũ trùm nên mình ghi vậy) nhìn Tôn Khải, xoè hai tay ra: "Chú Tôn, chú cho cháu xin ít tiền. Bây giờ cháu cần bắt taxi về nhà rồi."
" Hay để chú đưa cháu về."
" Không được, cháu muốn tự đi cơ." Tịnh Hề phồng má phụng phịu.
Tôn Khải sao nỡ cự tuyệt một bé thỏ moe như vậy, trực tiếp rút ví ra, đưa cho cô nhóc đồng tờ nhân dân tệ đỏ rực.
Tịnh Hề cười ngọt lịm: " Cháu xin chú nha."
Thỏ đáng yêu!!!! A a a!!
Điều này lại khiến tâm hồn thiếu nữ trong lòng hắn bay bổng lần nữa.
________________________________
Tại quán KTV, không khí vô cùng ngột ngạt.
Tịch Dương ôm Như Mạt run rẩy vào trong lòng, thần sắc trên mặt âm trầm đáng sợ. Hôm nay Mạt Nhi xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/189322/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.