"Ồ, sao mấy người không tự hỏi bản thân mình đi? Năm đó, ngươi đã làm gì?" Giọng điệu tươi cười trầm ấm của người đàn ông truyền đến giữa bóng đêm. Feyrld dần dần bước ra ngoài, thân phục màu trắng sạch sẽ, sáng sủa, tựa ánh trăng mười lăm dịu dàng. Áo quần không hề nhiễm máu tươi, tròng mắt màu hổ phách dập dờn gió xuân, vác kiếm bạc dính máu đỏ. Bước chân tới gần đế toạ, tới khoảng cách vừa đủ, chàng mới chịu dừng chân. Cúi nhẹ đầu xuống, mắt đối mắt với lão già, niềm vui sâu trong đáy mắt Feyrld dường như đang gia tăng: "Phụ thân tôi ơi! Ngài nói gì đi chứ? Trường hợp này chớ có giả câm à nha!"
"Ta không phải phụ thân ngươi, đồ ác quỷ!" Lão già như thể mèo già bị dẫm phải đuôi, xù lông quát. Ông ta mím chặt môi, buột thêm một câu: "Ngươi không xứng là con ta."
"Con ông? Ha, làm như là con ông thì vinh dự lắm ấy." Lắc lắc đầu cười nhạo bởi tư thái con vịt sắp chết mà đòi kêu to của lão ta, Feyrld nghiêng người sang, quay đầu nhìn lại đằng sau. Máu chảy thành sông, xác chết la liệt, ngọn lửa trên đầy cây nến đang dần dập tắt. Màn đêm tựa con thú hung mãnh, cắn nuốt nốt sinh mệnh sống cuối cùng của kẻ thua cuộc.
"Phụ thân ơi, ta cũng không có thời giờ ngồi chơi cùng ông đâu. Tôi nhiều việc lắm, thôi thì một nhát nhanh gọn nhé." Giơ tay, chĩa kiếm bạc vào ngực lão già. Chàng ta cong môi cười ôn nhu, như thể đang an ủi cho sự đón nhận cái chết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459704/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.