Sau một hồi lục lục lọi lọi, đám quan binh đưa ra kết luận: "Không có gì bất thường trên con thuyền này cả."
"Ngài Nufes, ở đây có điều khác lạ!" Một anh chàng vệ binh chợt hô to, chỉ chỉ tay vào cánh cửa sơn mài gỗ. Ngài Nufes chính là ông quan gia đó, nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
"Cửa không mở được ạ."
Nufes hừ lạnh, ánh mắt sắc lẻm liếc sang cậu thanh niên tươi cười từ nãy giờ, nghiêm giọng yêu cầu: "Cậu ra mở cái cửa đó đi."
"Ôi, cửa này là phòng riêng của chủ tôi. Bữa nay, vợ ngài ấy bị ốm nặng, đâu thể ra ngoài được. Thế nên, ngài ấy đành phải để tôi ra tiếp mấy ông đó." Thanh niên đáp trả lèo lèo, thái độ vô cùng chân thực. Đã vậy, cậu ta còn nhún nhún vai tỏ ra bất lực: "Để tôi kêu công tử coi. Cho quý ngài kiểm tra thử phòng đó."
Vừa dứt lời, cậu ta đi đến cửa gỗ, giơ tay gõ gõ ba, bốn tiếng, không nói thêm câu nào cả. Các binh sĩ đứng ngoài đợi lệnh. Chưa tới nửa phút, cánh cửa đã mở ra. Người đàn ông tuấn tú đứng tại đó, thân hình cao lớn toát ra sự suy sụp, mệt mỏi quá độ. Râu ria xồm xoà, lởm chởm mọc quanh vùng cằm và má. Chàng khẽ chớp chớp đôi mắt hằn tia máu, nhìn tràng cảnh trước mắt mà cất giọng điệu tức giận: "Có chuyện gì đây? Không thấy chúng ta phải về Ba Tư có chuyện gấp sao? Giấy phép của người trong cung đã gửi tới rồi. Aru, ngươi còn không mau mau đưa cho ngài quan gia xem?"
"Dạ, thưa công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459692/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.