"Em không sợ anh sao?"
"Sợ cái gì của anh."
"Bé con, anh là quỷ."
Tịnh Hề:"..." À thế à...
Đánh rắm ấy!!!
Lăn giường cũng lăn rồi. Giờ còn hỏi ta có sợ ngươi không á???
Tịnh Hề tựa đầu vào vai anh, miệng ngậm cây kẹo mút. Cô giơ tay bấm bấm điều khiển tivi, nhàn nhã nói với Lạc Cẩm Tu:" Em không sợ."
Người đàn ông tươi cười càng thêm dịu dàng, anh giơ tay đỡ vai của Tịnh Hề, xốc eo để cho cô gái nhỏ tựa vào lòng mình. Cằm anh tì lên đỉnh đầu cô, tham lam hít hà mùi hương thơm ngọt: "Có muốn nhìn không?"
"Nhìn anh hoá quỷ sao?"
"Ừ." Lạc Cẩm Tu ngoài mặt ra vẻ không quan tâm, thực chất tận đáy lòng anh ta rất muốn xem biểu cảm của bé con khi thấy mình là ác quỷ...
Tiểu thiên sứ...
Em ấy có sợ không nhỉ?
Sẽ ghét bỏ anh?
Rồi tìm mọi cách chạy trốn ư?
Tịnh Hề chớp chớp mi nhìn Lạc Cẩm Tu. Cảm nhận được khí thế quanh người anh chợt âm u đi nhiều. Cô lặng lẽ câm nín...
Định hắc hoá hay gì?
Ok ok, bảo bảo xem là được...
Cmn, còn sáu phần trăm độ hảo cảm nữa...
Tịnh Hề quay đầu lại, hai tay vòng lấy ôm cổ Lạc Cẩm Tu, chụt chụt cái lên gò má anh ta: "Cho em xem đi. Em không sợ thật mà."
Lạc Cẩm Tu còn đang load...
Cái gì nhỉ?
Cục cưng vừa hôn anh kìa...
Hôn vào má anh đó. Hiếm khi em ấy chủ động lắm....
Anh thẫn thờ sờ sờ bên má, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống. Tròng mắt đen đặc dần chuyển sang màu đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459676/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.