Chương trước
Chương sau
Buổi tối, trong ngôi nhà bé nhỏ của Tịnh Hề.
Cô nhóc tay chống cằm ngồi nghiền ngẫm, mắt hạnh xinh đẹp đôi lúc lại đảo lên thiếu niên ngồi đối diện. Lạc Cẩm Tu tuy đang làm bài tập, song anh vẫn cảm nhận được ánh mắt cùng tâm trạng của Tịnh Hề: "Hôm nay em ra ngoài đường à?"
Bé con dường như có chút phiền muộn.
Em ấy buồn sao?
Vì không thể quay về?
Tịnh Hề chăm chú nhìn anh...
Hình như từ nhỏ, hầu hết chuyện gì, cô đều kể cho anh ta hết...
Nếu hôm nay, nói thêm cái này chắc không hù chết nam phụ đâu nhể?
"Anh Cẩm Tu, anh có tin..." Tịnh Hề kéo dài giọng, ánh mắt hoang mang: "Có quỷ trên đời không?"
Tay đang cầm bút viết của Lạc Cẩm Tu bị chệch nhẹ một đường nét. Do bấy giờ anh đang cúi nhẹ đầu xuống, nên Tịnh Hề không có nhìn thấy tia quỷ dị xẹt qua mắt anh ta. Lạc Cẩm Tu khôi phục lại vẻ dịu dàng, cười cười xốc Tịnh Hề lên, ôm cô nhóc vào ngực: "Đến cả việc em là thiên thần còn có thật. Sao không thể tồn tại quỷ chứ?"
Tịnh Hề:"..." Anh ta tin thiệt kìa!
Chuyện này vốn là thực mà!
"Sao thế? Có chuyện gì kể anh nghe xem?" Lạc Cẩm Tu bấu nhẹ vào má cô, bàn tay vuốt ve mái tóc hoàng kim rực rỡ. Tịnh Hề đã mười ba tuổi rồi, đang trong tuổi dậy thì. Bị một tên đàn ông ôm ôm ấp ấp như vậy thì cảm thấy hơi nghẹn thở.
Ê, cô có còn là trẻ con nữa đâu.
Cút cút cút!
Tịnh Hề nhăn mặt, khẽ giãy dụa vài cái. Bị tay nhỏ của cô đập vào chỗ không nên đập, Lạc Cẩm Tu kìm nén hít sâu một hơi, ghì chặt cô lại: "Ngồi trong lòng anh không thoải mái?"
"Em lớn rồi."
"Trong mắt anh, em vẫn còn nhỏ."
"..." Mụ nội anh!
Hơn bảo bảo tận năm tuổi liền. Chẳng lớn hơn là gì?
Lạc Cẩm Tu tìm vị trí thích hợp sao cho không đụng đến thứ kia. Anh miết nhẹ eo cô qua lớp vải, tư thái rất tự nhiên, như thể đã làm thế hàng trăm lần.
Hời, phải nói là hàng trăm lần trong mơ mới đúng.
Lạc Cẩm Tu tuy động tác cực kì nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết. Anh ta bảo không buông cô ra chính là không buông ra. Tịnh Hề vô lực không thể làm gì, hằm hè liếc anh: "Tay anh đặt đâu thế?"
Người anh em, ta vẫn chưa đủ tuổi chơi với anh đâu?
Chết tiệt, cô còn nhỏ thế mà anh ta còn sờ sờ linh tinh được?
Bệnh (*)luyến đồng à?
(*) Ý chỉ là những người có sở thích đặc biệt với trẻ em. (Anh nhà chỉ luyến với mình chị thôi??. Cố lên!!! Về sau còn...khó đỡ hơn cơ.?)
Lạc Cẩm Tu chớp chớp mi, vô tội nhìn cô. Tay anh lướt từ phần đùi mịn màng quay đến cái eo mềm mềm...
Mém nữa thì quên mất...
Bé con còn nhỏ mà.
Chớ có manh động.
Ẩn nhẫn nhịn nào!
Nhịn.
Nhịn.
Nhịn.
Lạc Cẩm Tu xốc nách Tịnh Hề, đặt người ngồi lên mặt đất: "Em kể đi."
Được buông xuống, không bị bao phủ bởi hơi thở bạc hà của thiếu niên.
Ừm, dễ thở hơn rồi.
Tay Tịnh Hề cầm bút, vẽ vẽ vòng tròn trên giấy, bắt đầu mở miệng kể lại câu chuyện sáng nay...
....
"Đó, vậy là Radwan bị thương và em tạm thời sẽ tiếp tục ở dưới hạ giới." Kết luận bằng một câu như thế
"Em sẽ quay về?" Lạc Cẩm Tu rất ư là ghét hai chữ "quay về" này, đặc biệt là khi nó được dùng cho bé con.
Về về về.
Ba năm trước, em ấy đã bỏ đi một lần rồi...
Ở cạnh anh không tốt?
Sao bé con lúc nào cũng nhắc tới hai chữ này???
Đừng hòng...
Anh có hàng vạn cách ép cô ở lại bên mình...
Thế nên, không đi nhé?
Áp chế lại nội tâm biến thái vặn vẹo đang không ngừng nhảy múa điên cuồng. Sâu trong đáy mắt cuồn cuộn sóng bão. Ngoài mặt, Lạc Cẩm Tu tỏ ra thật đau lòng: "Em nỡ bỏ anh mà đi sao?"
Hiện giờ, trong đầu Tịnh Hề vang lên thanh âm cảnh báo nguy cấp của cậu chuột: [ Kí chủ, ngài ăn nói cẩn thận vào. Sai một câu là đi một dặm luôn đấy. Nhìn bề ngoài nam phụ thế này thôi, có quỷ mới biết anh ta đang nghĩ gì!]
Tịnh Hề tránh né ánh mắt "dập dờn gió xuân" của Lạc Cẩm Tu, nuốt nuốt nước bọt...
Nghe chuột béo nói kinh khủng vậy trời!
Cảm tưởng rằng một giây sau, anh ta sẽ đi hủy diệt thế giới ấy.
Tịnh Hề chu môi, ngốc ngốc manh manh, cực kì dễ thương ôm lấy một bàn tay của Lạc Cẩm Tu, nũng nịu: "Em sao nỡ bỏ anh ở lại chứ."
Ta đã dẹo đến mức này rồi...
Mong là thu thêm độ hảo cảm đi.
Hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàn thành nhiệm vụ.
Đời không như là mơ. Tuy Lạc Cẩm Tu rất sung sướng, rất vui mừng đè môi Tịnh Hề ra mà liếm liếm gặm gặm, nhưng thanh âm từ thanh đo không vang lên một tiếng nào.
Tịnh Hề bị động tiếp nhận những cái liếm lưỡi của Lạc Cẩm Tu, bụng dạ âm thầm chửi bậy.
Nam nhân hẹp hòi.
Còn thiếu đè ta ra thịt thôi.
Đưa độ hảo cảm đây!!!
"Bé con, giờ là mười giờ rồi. Em nên ngủ thôi." Lạc Cẩm Tu bế Tịnh Hề vào phòng, đặt cô nhóc nằm lên giường. Yêu thương đắp chăn lên tận cổ cho cô, sủng nịnh chụt cái nhẹ vào trán: "Bé con, ngủ đi."
"Em muốn ngủ một mình."
"Nhỡ đâu..." Lạc Cẩm Tu nửa thân người đè lên cô: "Có quỷ?"
"..." Có quỷ thì sao?
Làm như anh giết được chúng ấy.
Hic hic, doạ chết bé rồi.
______________________________________
**Tôi đã nghĩ trước cốt truyện cho thế giới sau rồi. Là cổ đại, chắc chắn phải là cổ đại. Ba thế giới hiện đại rồi, chúng ta cùng đổi gió chứ.
Hời, là Ai Cập cổ đi.
Cốt truyện sẽ rất thú zị ó :3
Thế giới này chưa có thịt, chưa hoàn vội. Tôi đây là báo trước thôi.???**
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.