Tịnh Hề mở cửa sau của xe, trả tiền cho tài xế. Cô cuộn mũ len lên đầu, mắt hạnh nhìn cổng trường Quốc tế to lớn, đồ sộ...
Quốc tế Khải Uý à?
Giám hộ tiên sinh của chúng ta cũng thật có năng lực.
Chơi luôn chức vị hiệu trưởng...
Thật trâu bò.
Tịnh Hề len lén liếc nhìn xung quanh, khung cảnh được bao phủ toàn tuyết là tuyết, chẳng có ai hết.
Vắng lặng cực kỳ.
Văn phòng giám hộ tiên sinh ở tận tầng năm...
Bay một tí ở chỗ này chắc không sao đâu nhỉ?
Tịnh Hề chạy tới con ngách nhỏ gần đó, cởi nhẹ áo khoác ngoài ra. Bên trong cô chỉ mặc duy nhất một chiếc váy dài tay màu trắng, váy trắnghoà làm một màu với tuyết. Cô nhóc mở cánh ra, nhảy người bay lên cao.
Văn phòng hiệu trưởng.
Không khí lắng đọng vô cùng. Tần Hải Lỗi mệt mỏi miết miết lông mày, vầng thâm dưới quầng mắt lộ ra rõ. Dấu hiệu của sự làm việc quá sức.
Ông đưa một xấp túi hồ sơ cho thằng bé tóc nâu ngồi đối diện. Nó giơ tay nhận lấy, xé cái bọc bên ngoài ra: "Này, cần gì phải bọc kín thế chứ?"
"Radwan, đây là tư liệu mật. Nhỡ đâu có người nhìn được thì sao?"
"Ừ, ừ,..." Radwan gật gật đầu, lật lật từng trang giấy, nhíu mày lại, ánh mắt chăm chú theo dõi từng bức ảnh. Sự chuyên tâm như vậy, trông thế nào cũng không phù hợp với vẻ ngoài của một đứa trẻ năm tuổi.
Một lúc lâu sau, Radwan nhét hết tất cả vào túi đựng hồ sơ. Ánh mắt vô cùng nghiêm trọng, nhìn Tần Hải Lỗi, chất vấn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/1459660/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.