Chương trước
Chương sau
Thế là Tịnh Hề mua cả đống chó về luôn.
Mua thêm cả thức ăn cho chó nữa.
Còn cả chuồng chó...
Thôi, hơi nhiều. Mua chuồng sau vậy.
Tịnh Hề ôm chó đi thanh toán.
Một con thì nhẹ...
Nhưng năm con thì nặng quá.
"Chị ơi, em trả tiền." Cô nhóc móc từ trong cặp ra mấy tờ nhân dân tệ đưa cho nhân viên. Cô gái ngồi đếm tiền, sau đó tỏ vẻ "cảm thông" mà nói: "Bé ơi, chỗ tiền này thiếu rồi."
Tịnh Hề:"..." Thiếu sao?
Cảm thấy hơi nhục...
Ta thế mà đưa thiếu "xiền".
Không sao, đưa thêm tiền là được.
Chị nhân viên thấy cô nhóc dễ thương này im lặng, bèn nghĩ là nhóc ta không có đủ tiền để mua, đành dịu giọng khuyên nhủ: "Bé ơi, nếu em thích mua chó thì mua một con được rồi mà."
Tịnh Hề:"..." Ta cũng muốn mua một con lắm!
Nhưng Milu là con nào?
Có quỷ mới biết!
"Đâu có nha, chị nhân viên. Để em đưa thêm tiền." Cô mở balo ra, lục lục lọi trong đó.
A, đây rồi.
Tịnh Hề móc ra một xấp tiền dày cồm cộp, hàng đống tờ tiền đỏ rực xếp chồng lên nhau. Cô bé cười ngòn ngọt, đưa cho chị nhân viên: "Chỗ này đủ chưa ạ."
Nhân viên:"..."
Cô ta run rẩy nhận xấp tiền đó, nuốt nước bọt.
Tưởng cô bé này không đủ tiền...
Ai ngờ là do không biết đếm đấy thôi.
"Thế này thừa rồi, bé ơi." Quá thừa ấy chứ.
Số tiền này bằng mấy tháng tiền lương của cô ta gộp lại đấy.
"Chị trả em tiền thừa là được nha." Tịnh Hề xoè tay ra nhận lấy số tiền thừa còn lại. Xong xuôi mọi việc, tay cô chống lên má bánh bao, hỏi chị nhân viên: "Chị ơi, bên chị có dịch vụ giao hàng không ạ?"
"Có, em muốn giao tới địa chỉ nào thì ghi ra đây." Chị ta đưa cho cô cái bút: "Nhân viên giao hàng sẽ đưa tới tận nơi. Em ghi lại cả số điện thoại đi."
Tịnh Hề ngồi hí hoáy viết. Xong xuôi mọi việc, cô xách rổ đựng chó lên, về nhà.
Ngẩng đầu lên nhìn tuyết rơi mịt mù trước mặt, rồi lại nhìn sang rổ đựng chó con chó mẹ...
Nghe bảo lông chó rất dày...
Chịu lạnh thế này chắc không chết đâu nhỉ?
Chuột nhỏ thò đầu ra, can ngăn hành vi giết chó của kí chủ: [ Chó con có lông mun rất mỏng. Nếu ngài mà không sưởi ấm cho nó, thì sẽ bị lạnh mà chết.]
Tịnh Hề:"..." Đến mệt vì chó.
Hề bảo bảo cởi áo khoác ngoài ra, chùm lên rổ chó. Thân ngoài cô nhóc giờ chỉ mặc hai chiếc áo mỏng manh. Tịnh Hề chỉnh lại mũ len và khăn choàng, mở cửa kính ra, đi ra ngoài đón lấy trận gió lạnh...
[...] Kí chủ, cố lên!
Vì khách hàng...
Nhìn cô ấy trông lạnh quá đi.
Đau lòng cho kí chủ nhà nó.
Giữa cơn mưa tuyết trắng xóa, một bóng xe taxi cũng chẳng thấy đâu. Tịnh Hề run lẩy bẩy xoa xoa hai cánh tay, lông mi trắng tuyết rung rung. Cô nhóc ủ kín cái rổ, đặt nó xuống nền đất lạnh lẽo. Tịnh Hề mở di động, gọi điện cho giám hộ tiên sinh.
"Nhóc con, hiếm có dịp nhóc gọi cho chú đấy. Có chuyện gì sao?" Tần Hải Lỗi tháo kính ra, day day thái dương, giọng điệu ôn hoà, phúc hậu nói với người ở đầu dây bên kia.
Ngạc nhiên ghê!
Đây là lần đầu tiểu thiên sứ điện với ông ta đấy.
Có chuyện gì xảy ra sao?
"Chú đang ở đâu thế ạ?"
"Chú đang ở trường." Tịnh Hề trầm ngâm...
Từ trường của ông chú này đến đây mất bao lâu?
[ Kí chủ, mất nửa tiếng nha. Ngài có thể vào cửa hàng đợi người đến đón mà.] Vì cớ gì mà phải chịu lạnh vậy chứ?
"Không có gì ạ." Chưa kịp để ông chú nói thêm câu nào, Tịnh Hề đã cúp máy rồi...
Xách rổ chó lên...
Bước vào một cửa hàng quần áo, mua tạm cái áo bông khác.
Giờ đi về thôi.
Có xe đến đón rồi.
____________________________________
Ba năm sau...
Nhìn một đống chó chạy khắp nhà, Tịnh Hề thấy thật cmn đau đầu.
Chó đen chạy tung tăng, quậy tưng cả căn phòng này lên rồi.
A a a! Đánh chết chó giờ.
[ Nào, nào, kí chủ. Nhiệm vụ đã hoàn thành không có nghĩa là ngài được phép đánh khách hàng nha.] Chuột nhỏ bật chế độ hiện thân nơi công cộng, lăn lăn vờn vờn với mấy chú chó, chơi là chơi đến nghiện luôn.
Tịnh Hề liếc đồng hồ...
Bốn giờ chiều rồi...
Đã đến giờ dắt cả đám Milu này đi dạo.
Tịnh Hề thấy đi dạo không rất chán, liền trực tiếp dắt năm con chó đến khu trung tâm thương mại chơi luôn.
Đưa chó chó đi dạo.
Đưa chuột béo ăn ăn
Tự đưa cả bổn bảo bảo đi mua quần áo.
Dạo hơn mười vòng trong khu mua sắm, dắt năm con chó lúc nhúc đi lên thang máy. Do sự xuất hiện quá ư nổi bật của Tịnh Hề kèm theo năm con chó đen nhỏ nhỏ dễ thương. Rất nhiều người không cầm lòng nổi mà lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay video đăng lên (*)Douyin.
(*) Douyin: Tik tok Trung Quốc đó.
Tổ hợp cute như vậy từ đâu chui ra thế.
Oa oa oa, bé thỏ tóc vàng kia ăn đáng yêu để lớn lên à!
Moe moe moe.
Chụp chụp chụp.
Bị chụp lén, Tịnh Hề không có biết gì hết. Vỗ béo cho chuột nhỏ no căng bụng, cô dắt chó lên tầng ba, khu bán quần áo trẻ con.
Buồn lắm cơ.
Vẫn thấy khu người lớn nhiều đồ đẹp hơn.
Tiếc cho ta vẫn là bảo bảo.
Mua tạm vậy.
[...] Mua tạm của ngài chắc là bê cái cửa hàng về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.